Con không may mắn được nương tựa vào bờ vai vững chãi của ba, không được ba truyền cho lý trí, sự dũng cảm để đương đầu với những cơn giông bão của cuộc đời, song con chưa bao giờ thiếu thốn tình thương yêu của gia đình. Bởi mẹ đã thay ba làm tất cả...
Ảnh minh họa: T.L | ![]() |
Mẹ thương con nhưng không nuông chìu con như những người mẹ khác. Mẹ để con tự lao động, rèn cho con tính tự lập. Mẹ cho con va chạm với cuộc sống, để con vấp ngã và tự mình đứng lên. Mẹ luôn ở phía sau để dõi bước theo con. Mẹ còn dạy con biết quý trọng những gì làm ra, biết yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ những người kém may mắn. Vì vậy, mỗi ngày con thêm trưởng thành, biết khoan dung và sống vì người khác nhiều hơn.
Rồi một ngày con phải rời xa trường làng để lên tỉnh học, đôi vai của mẹ cũng vì thế mà thêm gầy hao. Thế nhưng, con thì chẳng cảm nhận được hết nỗi vất vả, khổ cực trăm bề ấy. Cuộc sống náo nhiệt nơi đô thị khiến con quên đi hình ảnh người mẹ sớm chiều ra ngõ để trông con về. Những lần gọi điện về cho mẹ cũng thưa dần. Dẫu có thì đó cũng chỉ là những lời bào chữa “bận học, bận thi” hay hứa hẹn “tháng sau con sẽ về”… Không một lần con hỏi thăm xem mẹ đã hết đau khớp, căn bệnh quái ác thường hành hạ mẹ mỗi khi trời trở gió hay chưa.
Ra trường, giữa những nẻo đường ngược xuôi vất vả tìm việc làm đã khiến con cảm nhận hết nỗi cơ cực, tình yêu thương và sự hy sinh vô bờ bến của mẹ. Bỗng dưng, con lại thèm được sà vào vòng tay gầy gò nhưng ấm áp của mẹ, để được mẹ chở che, vuốt ve như ngày con thơ bé. Và chính lúc đó, con chợt nhận ra: Nơi ẩn náu yên ổn nhất đó chính là lòng mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ biết không?
Lê Nhật