Hiện nay có rất nhiều bạn trẻ chấp nhận đi làm công nhân, phục vụ, lễ tân... để có thu nhập trang trải cho cuộc sống. Tuy nhiên, đằng sau đó là những câu chuyện lắm nỗi buồn.
Sinh viên làm thêm ở một quán cà phê trên địa bàn phường 7 (TP. Bạc Liêu). Ảnh: H.L
Chiều cuối tuần, nhóm bạn của tôi tụ tập tại một quán cà phê trên đường Trần Huỳnh (phường 7, TP. Bạc Liêu), đang chuyện trò vui vẻ thì bỗng nghe tiếng “bốp”, quay lại thì thấy những mảnh vỡ của chậu hoa vương vãi khắp nơi trên mặt đất. Kế bên là người phục vụ trên tay đang cầm một chồng ghế cao ngất đầu, với nét mặt biến sắc nhưng vẫn cố gượng cười. Người phục vụ nhanh chóng bỏ chồng ghế xuống, loay hoay thu dọn “bãi chiến trường”, trong khi đó người quản lý với vẻ mặt “lạnh như tiền” bước tới và nói “mày đi mua cái chậu khác về thay liền!”. Người phục vụ vừa dọn dẹp, vừa nói lí nhí “để mai mốt em đi mua”, người quản lý tỏ thái độ không hài lòng đi vào trong. Thấy người quản lý đi vào, những “đồng nghiệp” của người phục vụ trêu “tháng này mày ăn mì trừ cơm đi”. Nói xong họ đi làm việc, còn người phục vụ sau khi quét dọn xong ngồi buồn bã, thấy vậy một trong những người bạn của tôi hỏi “sao em không đi mua chậu khác về thay luôn cho rồi”. Đôi mắt rơm rớm, người phục vụ trải lòng về hoàn cảnh khốn khó của mình. Em ấy tên Tâm, năm nay 22 tuổi, quê ở huyện Hồng Dân lên TP. Bạc Liêu làm phục vụ quán cà phê này khoảng 4 tháng nay. Tâm sống với bà ngoại, vì ba mẹ đã ly hôn khi em còn nhỏ. Do hoàn cảnh khó khăn nên sau khi tốt nghiệp THPT Tâm không đi học nữa mà đi làm để phụ giúp bà ngoại. Tâm chia sẻ: “Mỗi tháng, tôi làm được hơn 2 triệu đồng, trong đó bao gồm các khoản chi tiêu tiền trọ, ăn uống và gửi một ít về cho ngoại. Gần cuối tháng, chưa lãnh lương, kêu đền cái chậu mấy trăm ngàn đồng, tiền đâu mà mua, bị la thì đành chịu. Phải chi hoàn cảnh khấm khá hơn thì tôi đi học nghề để lo cho cuộc sống sau này”.
So với hoàn cảnh của Tâm thì Cẩm Tú (huyện Đông Hải) có phần đỡ hơn, vì bạn trẻ này được học hành đến nơi đến chốn. Cẩm Tú tốt nghiệp đại học chuyên ngành Kế toán (Trường đại học Bạc Liêu), nhưng sau một thời gian dài mang hồ sơ đi xin việc ở các ngân hàng, cơ quan Nhà nước chẳng có hy vọng gì, nên Cẩm Tú “đầu quân” cho một công ty tư nhân chuyên kinh doanh mặt hàng điện thoại di động với mức lương khởi điểm 2,5 triệu đồng/tháng. Với bản tính cần kiệm, Cẩm Tú nghĩ số tiền này sẽ đủ để trang trải cho cuộc sống hàng ngày. Thế nhưng, “tính trước bước không qua” khi ông chủ của Cẩm Tú luôn tìm mọi cách để trừ lương của nhân viên. Trong đó, lý do đi làm trễ được ông chủ cửa hàng áp dụng thường xuyên, mỗi nhân viên bán hàng đi trễ sẽ bị trừ 50.000 đồng. Cẩm Tú bức xúc: “Có hôm khách hàng đông, chúng tôi làm quá giờ thì không được trả thêm tiền, nhưng khi đi trễ dù là 1 phút cũng bị trừ tiền, mặc dù có lý do chính đáng. Nhiều nhân viên cũng chán nản muốn tìm việc khác, song hiện nay xin việc rất khó, thà có thu nhập ít còn hơn không”.
Câu chuyện của Tâm và Cẩm Tú chỉ là hai trong những điển hình về nỗi khổ của bạn trẻ khi đi làm thuê. Thực tế, còn rất nhiều chuyện xảy ra đối với các bạn trẻ khi đi làm thuê mà có gặp gỡ, nghe các bạn trải lòng mới thấu hiểu, cảm thông và chia sẻ. Đi làm để có thêm thu nhập và trải nghiệm cuộc sống là điều đáng ghi nhận và khích lệ đối với thanh niên, đặc biệt là học sinh, sinh viên. Tuy nhiên khi đi làm, các bạn cần trang bị cho mình những kiến thức, kỹ năng để biết cách bảo vệ bản thân tránh bị người khác lợi dụng, bóc lột sức lao động.
ĐỖ HOÀNG