Bạo lực gia đình (BLGĐ) là một vấn đề xã hội, do đó cần phải được giải quyết một cách đồng bộ, phối hợp nhiều hình thức với sự tham gia của nhiều người, nhiều ngành, nhiều tổ chức và các thiết chế xã hội khác. Sự phối hợp này cần được thực hiện dựa trên một chiến lược hoặc một chương trình hành động cụ thể với sự điều hành thống nhất.
Trong những năm qua, ở nước ta, việc phòng chống BLGĐ đã có sự tham gia rộng rãi và tích cực của các cơ quan, ban ngành thuộc hệ thống Nhà nước, của cả cộng đồng và từng gia đình, từng cá nhân. Tuy nhiên, hiệu quả của sự phối hợp liên ngành vẫn chưa đáp ứng được với tình hình gia tăng và tính chất phức tạp của vấn nạn BLGĐ trong tình hình mới.
Công tác phòng chống BLGĐ vẫn tập trung gánh nặng cho ngành quản lý Nhà nước về lĩnh vực này mà thiếu sự tham gia tích cực của các ban ngành khác, nhất là các tổ chức ngoài chính phủ, các tổ chức của cộng đồng và gia đình người bị bạo lực. Một số địa phương đã đề cập đến việc phát huy vai trò của các tổ chức xã hội, nhưng chưa có các biện pháp cụ thể nên hiệu quả phòng chống BLGĐ chưa cao. Một số địa phương tuy đã đề cập đến việc thành lập các Ban chỉ đạo phòng chống BLGĐ cấp tỉnh, cấp huyện, hoặc lồng ghép vào Ban chỉ đạo phòng chống tệ nạn xã hội và phòng chống HIV/AIDS, nhưng chưa có quy chế phối hợp liên ngành, chưa xây dựng được các chương trình hành động phòng chống BLGĐ, nên kết quả phối hợp liên ngành vẫn còn hạn chế.
Hiện nay, một số mặt hạn chế của phối hợp liên ngành trong phòng chống BLGĐ như: Bộ máy tổ chức phòng chống BLGĐ hiện nay còn thiếu thống nhất, nhiều nơi còn mang tính hình thức, hoạt động chưa hiệu quả, nhất là ở tuyến cơ sở xã, phường. Tại các huyện, thành phố, các địa phương và cơ sở xã, phường có thành lập Ban chỉ đạo phòng chống BLGĐ, có chương trình hành động, song sự phối hợp liên ngành chưa được thực hiện một cách tích cực, nên kết quả phối hợp còn rất hạn chế. Bên cạnh đó, một số ngành, đoàn thể thành viên còn thiếu sự chủ động trong việc phối hợp liên ngành phòng chống BLGĐ. Trong khi đó, việc tổ chức thực hiện các kế hoạch, chương trình hành động phòng chống BLGĐ chưa tốt; thiếu sự điều phối liên ngành của cơ quan quản lý Nhà nước về phòng chống BLGĐ và các hoạt động giám sát, kiểm tra, đánh giá hiệu quả của sự phối hợp liên ngành. Thêm vào đó, nguồn lực trong việc thực thi phối hợp liên ngành còn hết sức hạn chế.
Để tăng cường hiệu quả phối hợp liên ngành trong phòng chống BLGĐ ở địa phương, trong thời gian tới, các cấp, các ngành, các tổ chức xã hội cần tập trung vào một số giải pháp chủ yếu như: Tăng cường công tác lãnh đạo, chỉ đạo từ khâu lập kế hoạch hoạt động đến khâu tổ chức triển khai thực hiện và giám sát, đánh giá. Kiện toàn và củng cố hệ thống tổ chức, trước hết là tập trung vào bồi dưỡng một số kỹ năng quan trọng như: kỹ năng lập kế hoạch hoạt động, kỹ năng truyền thông, kỹ năng giám sát. Xây dựng kế hoạch liên tịch phối hợp liên ngành. Tăng cường hoạt động truyền thông, vận động, tập trung vào các nội dung: tuyên truyền, phổ biến luật và các văn bản dưới luật của Luật Phòng chống BLGĐ; làm rõ tiềm năng, thế mạnh của từng ngành trong phòng chống BLGĐ; làm rõ tác hại của BLGĐ đối với từng ngành, từng lĩnh vực; làm rõ lợi ích của từng ngành khi tham gia phòng chống BLGĐ. Đồng thời khuyến khích, động viên những ngành làm tốt, phê phán những tập thể, cá nhân không làm hoặc làm không tốt công tác phòng chống BLGĐ. Và cuối cùng là đầu tư kinh phí cho hoạt động phối hợp liên ngành trong phòng chống BLGĐ.
Văn Mạnh