Đang loay hoay cất sổ sách vào tủ, bỗng bàn tay của ai lạnh ngắt bịt chặt lấy mắt tôi. Ai nhỉ? Tôi lẩm bẩm cố đoán “mầy phải không Trang”. Rồi quay người lại, “Hì hì... Tao mới xuống tới, sao đoán hay quá vậy?”. “Tao hửi cái mùi chua chua, khét khét là biết ngay người Sài Gòn vừa xuống xe, chưa kịp tắm”. Trang đập vào vai tôi “mầy đưa tao đi kiếm cái gì dằn bụng, đói lắm rồi”. “Ðến bún nước lèo chị Ðiệp nghen!”...
Đang loay hoay cất sổ sách vào tủ, bỗng bàn tay của ai lạnh ngắt bịt chặt lấy mắt tôi. Ai nhỉ? Tôi lẩm bẩm cố đoán “mầy phải không Trang”. Rồi quay người lại, “Hì hì... Tao mới xuống tới, sao đoán hay quá vậy?”. “Tao hửi cái mùi chua chua, khét khét là biết ngay người Sài Gòn vừa xuống xe, chưa kịp tắm”. Trang đập vào vai tôi “mầy đưa tao đi kiếm cái gì dằn bụng, đói lắm rồi”. “Ðến bún nước lèo chị Ðiệp nghen!”...
Tôi và Trang học chung với nhau từ hồi cấp hai, tính Trang nhanh nhẹn, quyết đoán, còn tôi thì nhút nhát, chậm chạp. Vậy mà hai đứa lại thân với nhau. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trang cùng gia đình chuyển về Sài Gòn sinh sống. Trang phải quán xuyến công việc kinh doanh của gia đình nên khá bận rộn, thỉnh thoảng nó mới về quê và tạt qua thăm tôi.
Quán bún gần chợ Xóm Mới lúc nào cũng đông khách, lách mãi mới tìm được cái bàn trống. Vừa ngồi đợi bún, hai đứa tranh thủ hàn huyên.
![]() |
Minh hoạ: HOÀNG VŨ |
- Mầy đã xin được chỗ nào vừa ý chưa?
- Chắc tao ở nhà buôn bán luôn, xin nhiều chỗ, hứa hẹn hoài, tốn kém lắm mà vẫn không đâu vào đâu.
- Vậy còn vụ kia, có gì mới không?
- Yên tâm, lần sau tao sẽ xỏ lỗ tai dẫn về chào mầy.
- Còn mầy, tới đâu rồi?
Tôi biết không thể giấu Trang chuyện tôi và Hưng, đành hẹn, chuyện dài lắm, tối về sẽ kể.
***
Một buổi chiều, tôi và Trang trên đường đi đám đầy tháng đứa cháu của Trang ở Cầu Sập về, bỗng trời tối sầm, mây đen kéo đến cuồn cuộn và mưa trút xuống ào ào. Trang vội tấp xe vô căn nhà có giàn bông giấy trú mưa.
- Hai chị vô nhà kẻo ướt.
Tôi và Trang đều nhìn nhau ái ngại. Hiểu ý, người thanh niên vô nhà lấy cái khăn rằn đưa cho tôi: “Hai chị lau tạm kẻo bị cảm lạnh”.
Tôi lí nhỉ cảm ơn anh. Sau đó hai đứa đành bước theo người thanh niên vô nhà. Căn nhà nhỏ nhưng gọn gàng, sạch sẽ, đồ đạc giản dị cho thấy chủ nhân là người có cuộc sống thanh đạm.
Sau vài câu xã giao, chúng tôi nói chuyện với anh có phần tự nhiên hơn. Ðược biết anh hiện là bộ đội, đang đóng quân bên Kiên Giang vừa nghỉ phép về thăm nhà. Cách nói chuyện cởi mở, chân tình của anh khiến hai đứa tôi rất mến.
Lúc từ giã ra về, anh chủ động xin địa chỉ của chúng tôi. Anh bảo nhiều lúc nhớ nhà chẳng biết viết thư, tâm sự với ai. Trang chọc anh: "Bộ anh chưa có bạn gái hả?". Chỉ là một câu nói đùa vậy mà anh mắc cỡ đỏ mặt.
Trên đường về, Trang thì thầm vào tai tôi: “Tao thấy anh chàng được đó, hình như có duyên phận, cố gắng nha”. Tôi cười giả lả...
Rồi công việc bận rộn tôi cũng quên buổi gặp gỡ tình cờ hôm nào. Một hôm, bất ngờ tôi nhận được thư anh. Từ đó, hai chúng tôi thường viết thư qua lại thăm hỏi, động viên lẫn nhau. Tuy ít có dịp gặp gỡ, nhưng qua những lá thư chúng tôi đã hiểu và thông cảm hoàn cảnh của nhau. Gia cảnh nhà anh rất neo người, ba anh mất sớm, chị gái lấy chồng xa. Học hết cấp ba, anh đi nghĩa vụ, nhà chỉ còn mẹ anh đã hơn 50 tuổi cùng người em trai út đang học lớp 10.
Nhờ rèn luyện tốt, anh được đơn vị cử đi đào tạo sĩ quan chuyên nghiệp. Anh rất phấn khởi, nhưng nghĩ đến gia cảnh nên muốn xin ra quân, tìm việc làm gần nhà để tiện bề lo cho mẹ và em trai.
Tôi động viên anh an tâm phục vụ lâu dài trong quân đội, mọi chuyện ở nhà tôi sẽ thay anh gánh vác. Anh rất cảm động và nghe theo. Lúc đó tôi đã học xong trung cấp kế toán và xin được việc làm ổn định trong một doanh nghiệp Nhà nước. Trước khi đi học, anh xin nghỉ phép sang thưa chuyện với ba mẹ tôi rồi đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Mọi việc tưởng như suôn sẻ, tôi sẽ danh chính ngôn thuận qua lại gần gũi để chăm sóc mẹ của anh. Nào ngờ, lúc dọn dẹp trong bếp tôi vô tình nghe được câu chuyện giữa mẹ anh và cô Út: “Thằng Hưng công tác xa nhà, đương nhiên mọi việc phải trông cậy vào vợ nó, chị phải chọn đứa khoẻ mạnh, tháo vát chứ con Vân đó ốm nhách vậy thì làm được gì? Sao chị không cưới con Bích nhà ông Khánh cho nó. Tui thấy con đó giỏi giang lại dễ thương...". Rồi tiếng mẹ anh: “Nó lớn rồi cô ạ, nó ưng đâu, tui cưới đó...".
Giọng cô Út giận dỗi: “Thôi con của chị thì tuỳ chị, sau này đừng có trách tui vô trách nhiệm với con cháu à nghen”. Tai tôi như ù đi, vừa tự ái vừa tủi thân, cố cắn răng để không bật ra tiếng khóc. Thế là hết, mọi dự định của tôi và anh khó có thể thành hiện thực vì cô Út không thích sự có mặt của tôi trong gia đình. Ra về mà lòng thấy buồn và hụt hẫng vô cùng. Anh có lẽ không biết chuyện này nên vẫn viết thư nhắc tôi tới lui với mẹ anh cho mẹ vui. Tôi thật sự không biết nói thế nào cho anh hiểu. Dần dần tôi tiếp xúc với mẹ anh có phần dè dặt hơn, dường như giữa tôi và mẹ anh bắt đầu xuất hiện một khoảng cách vô hình.
Có lần tôi đến, mẹ anh giữ lại ăn cơm. Tôi cũng định ở lại để xem ý bác thế nào. Nhưng kìa, tôi không dám tin ở mắt của mình nữa: Một cô gái trạc tuổi tôi đang phơi quần áo sau nhà. Mặt tôi nóng ran, lẽ nào mẹ anh có ý cho tôi và cô gái kia giáp mặt. Tôi quả quyết cô gái đó chính là Bích.
Không còn hy vọng gì nữa, tôi nói có việc bận nên xin phép ra về mà lòng dạ rối bời. Tôi mặc cảm đến nỗi không dám viết thư để hỏi anh. Còn anh đang vào mùa huấn luyện nên rất bận, không còn thời gian viết thư cho tôi nhiều như trước nữa...
***
Nỗi buồn không biết bày tỏ cùng ai nên tôi xả hết với Trang, mong rằng nó sáng suốt hơn tôi. “Không, tao không tin là anh Hưng sẽ cưới Bích, đưa cái địa chỉ anh Hưng đây, tao sẽ hỏi cho rõ trắng đen”. “Thôi tao xin mầy, mầy đừng làm ầm ĩ lên, gia đình anh ấy mà biết chuyện thì tao còn mặt mũi nào...”. Trang bỗng dịu giọng: “Lẽ ra mầy nên gặp mẹ anh Hưng, tâm sự với bà những dự định cho tương lai của hai người, xem ý gia đình thế nào, đằng này mầy đã suy nghĩ không tới lại còn tự ái thì làm sao giải quyết đây?”.
Sau khi Trang về, đầu óc của tôi đã bớt u mê. Mấy hôm sau, lấy hết can đảm, tôi đến thăm mẹ anh. Thấy cổng rào khoá, hỏi thăm chú hàng xóm mới biết người cháu của mẹ anh vừa mổ ruột thừa hồi đêm, mẹ anh đang chăm sóc cháu trong bệnh viện. Tôi chạy vào bệnh viện, thấy cô gái bữa trước tôi gặp đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh. Mẹ anh ngồi cạnh quạt cho cô. Thấy tôi đến thăm, cô gái mở mắt, nhoẻn miệng cười khẽ chào tôi. Cô bảo: “Giờ thì em biết mặt chị Ba rồi, em nghe dì Hai kể về chị hoài...”. Tôi cười mà trong lòng thật sự mắc cỡ với mẹ anh.
Thì ra, bấy lâu nay do hiểu lầm mà tôi đã tự tạo ra cái khoảng cách rồi suy nghĩ lung tung, chứ mẹ anh nào có giữ khoảng cách với tôi.
Cảm ơn mầy nhiều lắm Trang ơi! Nhờ mầy mà tao đã biết suy nghĩ chín chắn và thấu đáo hơn...
Mong rằng ở nơi xa xôi kia, anh sẽ hiểu và tha thứ cho tôi. Vì bản tính yếu đuối và nhút nhát, suýt nữa tôi đã vuột khỏi tầm tay cái hạnh phúc mà bấy lây nay tôi thầm mong đợi./.
Nguyễn Thị Kim Thư