16 tuổi, ông Nghê Thành Tư bị cụt hai chân do đi gặt thuê vấp phải mìn. Cố nén bao nỗi tủi buồn, mặc cảm, ông tập tễnh từng bước trên đôi nạng gỗ, rồi tự mình bước đi trên đôi chân giả khập khiễng, cứ thế, mỗi giờ phút trôi qua là sự cố gắng, quyết tâm để bươn chải mưu sinh...
16 tuổi, ông Nghê Thành Tư bị cụt hai chân do đi gặt thuê vấp phải mìn. Cố nén bao nỗi tủi buồn, mặc cảm, ông tập tễnh từng bước trên đôi nạng gỗ, rồi tự mình bước đi trên đôi chân giả khập khiễng, cứ thế, mỗi giờ phút trôi qua là sự cố gắng, quyết tâm để bươn chải mưu sinh...
46 năm mạnh mẽ vượt qua những gian nan, giờ ông Tư bình thản nở nụ cười đầy lạc quan, bởi ông đã tạo dựng cho mình một cơ ngơi khang trang cùng một gia đình hạnh phúc, con cháu đề huề. Hiện ông là Phó Bí thư Chi bộ ấp Xóm Sở, xã Hồ Thị Kỷ, huyện Thới Bình, 27 năm tuổi Đảng.
Không đầu hàng số phận
“16 tuổi, cái tuổi thanh niên “bẻ gãy sừng trâu”, còn mình đứng còn không vững thì làm gì được. 2 chân tôi đều bị tật: chân phải gỡ khớp gối, còn chân trái mất gần tới gối. Lúc đó, tôi rất buồn, sống đầy mặc cảm. Gia đình nghèo, cha tôi hoạt động cách mạng bị lộ, địch bắn tàn phế, còn mẹ qua đời do đạn bom loạn lạc năm tôi lên 13 tuổi. 5 anh em tôi phải tựa nương nhau sống”, ông Nghê Thành Tư chia sẻ.
Đứng vững trên đôi chân giả, ông Nghê Thanh là đảng viên gương mẫu, tiên phong trong phong trào sản xuất, kinh doanh ở địa phương |
Bạn bè, xóm giềng không xa lánh, mà còn thương giúp ông, có người còn cõng ông tới nhà chơi. Nuốt nước mắt, gồng mình chống lại sự nghiệt ngã của số phận, ông Định tự làm 2 cây nạng gỗ và may 1 chiếc vớ độn ở đầu chân trái để làm chân trụ. Còn những lúc đi giăng lưới, cắm câu, cả lúc đi giữ trâu, ông phải ngồi lọt thỏm bên dưới xuồng chèo chống giữa đồng nước mênh mông. Ông tâm sự: “May mà có được đôi chân giả theo diện hỗ trợ người khuyết tật, tôi tự tin hơn, làm được nhiều việc hơn và tự thấy mình có thể lo được cho bạn đời”.
Khuyết tật cưới vợ lành, gia đình nhà gái phản đối. “Cưới nhau về cuộc sống làm sao? Cụt 2 chân vậy thì lo được thế nào cho vợ con no đủ?...” rất nhiều câu hỏi chất vấn ông. Nhưng chính sự chân thành cùng nghị lực vượt khó của ông và sự quyết tâm của người bạn đời đã dần khiến mọi người thay đổi suy nghĩ. Ông Định cho đó là điều hạnh phúc nhất cuộc đời, khi cưới được người vợ luôn thấu hiểu và chia sẻ mọi công việc cùng ông.
Đến giờ ông còn nhớ hoài cảm giác sướng rân người khi năm đầu tiên cưới vợ ra riêng, làm đủ thứ nghề mới tích góp được 1,5 chỉ vàng 24K. Dịp may, năm đó UBND xã Hồ Thị Kỷ dời về Tắc Thủ, ông mướn lại miếng đất 4 công, lên liếp trồng chuối. Thời điểm đó chưa có điện, nước đá, 3 giờ sáng vợ ông chèo xuồng từ ấp ra chợ huyện lấy nước đá; ông ở nhà khuấy 1 nồi bột to, tới gần sáng vợ về vô được 1 thùng cây nước đá kem chuối bán cho học sinh. "Cây 200 đồng mà bán chạy, học sinh tan học bán không kịp. Tính 1 ngày được 1 giạ lúa lận, nên ham dữ lắm. Nghĩ lại cực thiệt, nhưng được cái vợ chồng đồng lòng, hạnh phúc!”, ông cười khà. Nhờ vậy mà tiền đẻ ra tiền. Ngày có điện, ông bà tậu luôn cái tủ đá, phát triển nghề bán kem chuối. Còn chuối trồng nhiều, 7 ngày đốn cả xuồng be tám, ông bà bán hết xoay đủ đường để ra tiền.
Nhìn lại, ông Định đã sống kiên cường như thế 46 năm. Ông chỉ nghĩ: “Người ta có đôi chân lành lặn, người ta tới trước, thì 5-10 phút sau, đôi chân giả này của tôi cũng đến được đó thôi”, nên ông vẫn sống lạc quan, yêu đời. Hiện tại ông sống hạnh phúc cùng gia đình, con cái thành đạt, công việc của ông hằng ngày là đi vuông kiếm cá nuôi bầy cá sấu, phát cỏ làm vườn. Mỗi khi có chuyện hội họp ở địa phương hay vận động chương trình kế hoạch phối hợp cùng đoàn thể, chi bộ thực hiện, ông lại cùng chiếc xe máy chuyên dụng của mình đi công tác. Mỗi khi rỗi rảnh, ông lại đi “thị sát dân tình”, bày kế giúp bà con làm kinh tế thoát nghèo… Và ông coi đó là niềm vui mỗi ngày.
Hạnh phúc từ những giọt mồ hôi
Đồng cảnh ngộ tật nguyền như ông Tư, “hành trình” của ông Mai Văn Ngự cũng đầy gian truân. Năm 1980, khi đó ông Ngự mới 24 tuổi, là bộ đội trên chiến trường Campuchia, trong lần về phép ông đi lơ xe tải cho gia đình, rủi thay trượt chân khiến ông vĩnh viễn mất đi 2/3 cẳng chân trái. Nỗi đau ấy cứ dai dẳng khôn nguôi, đôi lúc khiến ông tuyệt vọng.
“Những ngày đó, chân tôi luôn đau nhức. 3 tháng sau khi gắn chân giả, tôi cứ luôn cảm thấy khó chịu, chán nản, muốn vứt bỏ nó đi”, ông Ngự tâm tình.
Phải chịu lực trên 1 chân giả, ông Mai Văn Ngự vẫn không hề hà, mọi công việc từ khuân vác, cưa, xẻ, ông đều làm thành thạo |
Không muốn phụ thuộc gia đình, ông Ngự rời quê (Kiên Giang) với ý muốn đi cho khuây khoả nỗi buồn. Nhớ ra có người em làm Giám đốc Lâm ngư trường 30/4 ở Cà Mau, ông về tìm gặp, sinh kế bằng nghề đi ghe củi và bán cây mướn ở đấy. Nhớ lời Bác dạy “tàn nhưng không phế”, mọi công việc nặng nhẹ ông đều cố sức làm: chở, khuân vác cây, chèo chống ghe củi…
Ít lâu sau, ông lập gia đình, về ở đậu trên mảnh đất hiện tại ông đang lập nghiệp (khóm 4, thị trấn Thới Bình, huyện Thới Bình). Nói là cất nhà chứ chỉ là đám lá bề ngang chừng 5 m đủ để che nắng che mưa qua ngày. Có nghề thợ mộc học được từ cha, ông đi làm công cho trại mộc, đóng bàn ghế dạo khắp nơi, ai thuê gì làm nấy. May được người dân địa phương thương, đùm bọc, cho ông vay tiền đầu tư dụng cụ làm nghề, ông rủ rê mấy anh em trong xóm chưa có nghề về cùng làm tại nhà. “Cực nhất là cái chân giả, bất tiện. Mỗi lúc đi, đứng nhiều, phải chịu lực, đau nhức triền miên. Việc cưa cây, khuân vác từ 50-60 kg tôi cũng gắng sức. Đau riết rồi quen,… không ngại nữa”, ông Ngự bộc bạch.
Tưởng rằng cuộc sống êm đềm khi có sự kiên trì, nỗ lực, thế nhưng hạnh phúc gia đình chưa lâu đã gãy đổ, vì đứa con đầu lòng của ông mất. Quá đau lòng, ông ngày đêm say sỉn, bỏ bê công việc, vợ ông vì thế buồn lòng bỏ đi. Bao đau khổ, nhọc nhằn khiến ông chùn bước. Cám cảnh người đàn ông khuyết tật chịu thương chịu khó, một người phụ nữ khác tự nguyện gắn bó cùng ông. Ông như được tiếp thêm nghị lực, vực dậy, làm ngày làm đêm để mua luôn mảnh đất này (năm 1995) xây dựng cơ ngơi ổn định. Ông nghĩ: “Người ta theo mình xây hạnh phúc, thì phải gắng lo cho đặng. Đừng đi theo vết xe đổ”.
Tiếng bào, tiếng đục, máy xẻ… ồn ào là những âm thanh quen thuộc mỗi buổi sáng tại nhà xưởng làm mộc của ông Mai Văn Ngự. Hiện xưởng đã có đầy đủ trang thiết bị máy móc, làm ăn có uy tín với gần chục người lao động là người dân khóm, ấp lân cận đến làm việc. Mọi công việc trong xưởng, ông Ngự đều làm thành thạo và luôn sẵn sàng chỉ dẫn anh em ở những khâu còn yếu. Ông cho biết: “Cơ ngơi này được tạo dựng từ năm 2012 đến nay, có thu nhập, tạo uy tín trên thương trường. Hiện tôi đã mở rộng sản xuất đảm bảo điều kiện sống gia đình thoải mái, có đầy đủ các tiện nghi. Bên cạnh, giúp địa phương tạo công ăn việc làm cho từ 5-6 lao động lành nghề mỗi năm, họ đều có thu nhập khá”.
Chủ tịch Hội Bảo trợ người tàn tật và trẻ mồ côi huyện Thới Bình Huỳnh Văn Hoàng cho biết, hiện toàn huyện có gần 2.000 người khuyết tật. Hầu hết không ai có xuất phát điểm tốt để có thể vươn đến thành công. Ông Lê Hoàng Định và Mai Văn Ngự là 2 trong số nhiều điển hình người khuyết tật vươn lên bằng nghị lực bản thân để khẳng định vị thế của mình trong quá trình hoà nhập với xã hội; được Huyện hội đề cử tham dự Hội nghị biểu dương người khuyết tật, trẻ mồ côi, người bảo trợ tiêu biểu tỉnh Cà Mau lần thứ II/2016. |
Ông Ngự tâm sự, để sản phẩm mộc đáp ứng nhu cầu về thẩm mỹ và tính hiện đại của thị trường đòi hỏi tay nghề thợ phải luôn được trau dồi. Nhưng do khó đi lại, mọi điều kiện thực hiện đều bất tiện, nên ông học hỏi bằng cách thuê nhiều thợ giỏi về làm với mình. Không dừng lại ở đó, 3 năm nay, ông còn thuê 30 công đất để nuôi tôm. Hằng năm sau khi trừ tiền thuê mướn đất, lợi nhuận được trên 70 triệu đồng. Hiện tại, đứa con lớn đã có chồng, cuộc sống ổn định; đứa con thứ của ông ngoài phụ giúp xưởng mộc còn học thêm nghề đàn organ để phục vụ đám tiệc; còn thằng út năm nay đã học lớp 6. Với ông, quãng thời gian cực nhọc đã qua, giờ là những ngày hạnh phúc.
“Bản thân là người khuyết tật, chịu nhiều thiệt thòi nên ông Ngự rất cảm thông với những người có cùng cảnh ngộ. Ông luôn sẵn sàng truyền nghề cho họ; ngoài ra, bất kể địa phương có vận động hỗ trợ người nghèo, hay Quỹ đền ơn đáp nghĩa… ông đều tự nguyện đóng góp”, Trưởng khóm 4, thị trấn Thới Bình, Phan Văn Minh ghi nhận./.
Bài và ản: BĂNG THANH