ĐT: 0939.923988
Thứ ba, 19-8-25 11:02:35
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Nhớ mùa dâu Cái Tàu

Báo Cà Mau (CMO) Dâu Cái Tàu là sản vật nức tiếng xa gần của địa danh U Minh. Không chỉ là loại trái cây, dâu Cái Tàu còn là một thương hiệu, một loại hình trải nghiệm du lịch sinh thái nhà vườn và cũng là nét văn hoá rất độc đáo.

Phó chủ tịch UBND xã Nguyễn Phích Trần Quốc Sự thông tin: “Cây dâu trước đây được trồng khá phổ biến ở Nguyễn Phích, song giá trị kinh tế không cao. Người ta trồng chơi, trái cũng chỉ để ăn cho vui miệng. Nhiều người không mặn mà nên phá bỏ. Sau này có người lập vườn, giữ cây dâu và gắn với các hoạt động trải nghiệm du lịch”. Từ một loại cây tưởng chừng vô giá trị, vườn dâu trở thành điểm đến có sức hút với rất nhiều du khách…

Dâu Cái Tàu - niềm tự hào của người Nguyễn Phích

Dâu mất mùa, gia đình ông Thặng thất thu, nhưng lo lắng lớn nhất của ông là thân phận của cây dâu trên đất Cái Tàu trong tương lai.
Vườn dâu Cái Tàu từng là điểm đến thu hút nhiều du khách.

Tìm về vườn dâu của ông Lữ Minh Thặng, thuộc Rạch Chệt, Ấp 3, xã Nguyễn Phích, một trong những vườn dâu lớn nhất của U Minh, mới thấy hết sự tự hào của người dân đối với loại sản vật độc đáo này. Theo ông Thặng, cây dâu vàng đã mọc ở đất Nguyễn Phích từ xa xưa. Nói tới dâu Cái Tàu là phải nói đến giống dâu vàng. Còn dâu xanh sau này được người dân nhập về. Ông Thặng cho biết: “Cây dâu coi vậy chớ không phải dễ trồng. Phải bao khuôn liếp, ngọt hoá, giồng cao thì mới sống được”. Bởi vậy từ khi người người ở Ấp 3 chuyển qua nuôi tôm, diện tích vườn dâu cứ teo tóp dần. Đến nay chỉ còn vài nhà quyết gìn giữ cây dâu.

Hơn 150 gốc dâu của ông Thặng được trồng từ sau tiếp thu. Với dâu vàng, phải 7 năm mới có trái, còn dâu xanh khoảng 5 năm. Nói về trái dâu, ông Thặng ví von rất hay: “Dâu Cái Tàu cũng như người phụ nữ ở đây vậy. Bám đất phèn để xanh tốt, chua thanh và có dư vị ngọt ngào”. Nghe đâu thời xa xưa, lúc vua Gia Long Nguyễn Ánh chạy loạn, cũng đã từng nếm thử hương vị dâu Cái Tàu và rất yêu thích. Đã có giai đoạn, cứ đất vườn ở Nguyễn Phích thì sẽ có cây dâu. Người ta trồng có khi chỉ để trồng, để ngắm mùa trái dâu vàng rộ, chớ chẳng cần bán buôn hay giá trị kinh tế.

Cây dâu coi vậy mà khó trồng so với những loại nông sản khác. Với kinh nghiệm cả đời trồng dâu, ông Thặng cho biết: “Trái dâu muốn ngọt phải sa mưa. Mùa trái nhiều, mùa trái ít. Còn như năm nay, chỉ ra vài chùm”. Như lời ông Thặng, trước đây vườn dâu năm nào trái cũng oằn cây, tới gốc, phủ lên cả mặt đất. Nhưng mấy năm gần đây thì thất thường. Năm 2018, vườn dâu của ông Thặng đón hàng ngàn lượt khách, thu về cả trăm triệu đồng tiền bán vé. Hỏi ông, dâu Cái Tàu đặc sắc nhất ở điểm gì, ông Thặng chậm rãi: “Dâu vàng chụp hình đẹp lắm à. Cái nữa là người ta thấy ngộ. Ở vùng đất phèn trũng này có loại trái cây ăn lạ miệng lại có duyên hậu”.

Dẫn chúng tôi dạo một vòng quanh khu vườn, nhìn những gốc dâu cổ thụ, ông Thặng tâm sự: “Trước giờ ông bà, ba má tôi vẫn trồng dâu, sau này tôi kế tục. Nói vậy chớ thấy cây dâu là thấy nhớ đất đai, xứ sở của mình liền hà”. Bao nhiêu người khi đi xa, trong dư vị tha hương là cái chua chua thấm sâu vào thớ lưỡi. Là lắng lại biết bao ngọt ngào của tình đất, tình người. Dâu Cái Tàu coi vậy chớ ai đã sinh trưởng ở đất này thì có chết cũng không thể quên được. Lần chỉ từng cây dâu, ông Thặng chỉ luôn "tánh nết" của nó, thời điểm trồng, trái mọc chỗ nào lớn hơn, ngọt hơn. Trong đôi mắt của ông là sự hàm ơn, sự gắn bó chân thành với vườn tược, cây cối và với sản vật độc đáo của quê hương.

Dâu mất mùa - thất thu du lịch

Năm nay, vườn dâu của ông Thặng không ra trái. Ông Thặng nói, chắc giờ đất nhiễm phèn mặn rồi, dâu sống còn èo uột, huống hồ gì có trái. Bà Nguyễn Thị Hương, vợ ông Thặng, rầu rầu: “Năm trước lễ 30/4, khách tới quá trời. Dâu ở đây người ta khen ngon, trái lớn. Còn năm nay chỉ ra vài chùm, có cây không có trái nào luôn”. Vừa nghe điện thoại của khách, ông Thặng cứ phân bua: “Năm nay dâu không có trái mấy đứa ơi! Ờ, thông cảm cho chú, nếu năm sau có trái chú cho hay liền”. Chỉ trong buổi sáng, điện thoại của ông reo liên tục. Có khách không tin, nhất quyết cứ đòi ra coi thử vì sợ chủ nhà… giấu.

Trong khi những mảnh vườn lân cận đều đã cải tạo để nuôi tôm, cua với thu nhập quanh năm. Vườn ông Thặng vẫn nặng tình, nặng nghĩa với cây dâu với một mùa cho trái duy nhất. Cả năm cũng trông chờ dâu ra trái ngay mùa nghỉ lễ, thu nhập nhiều thì hơn trăm triệu, ít thì vài chục triệu. Vậy nên khi dâu không có trái, những người chủ vườn cũng mang nặng suy tư, trăn trở. Ông Thặng tính: “Bây coi, có trái một năm rồi "điếc" ba bốn năm, kiểu này chắc phá vườn nuôi tôm quá. Chớ còn chi phí sinh hoạt, con cái học hành nữa, đâu kham nổi”. Tự nhiên chúng tôi thấy lo lắng. Sợ một ngày nào đó đất Nguyễn Phích không còn cây dâu. Sợ một ngày nào đó không còn thấy dáng các chị, các mẹ, các em bên chiếc áo bà ba, vành nón lá nghiêng nghiêng và trên tay là một rổ dâu vàng rộm, đầy mùa.

Lữ Hằng Mai, con gái út của ông Thặng, là sinh viên ngành luật mới tốt nghiệp. Mai nói, đi xa quê rồi mới nhớ mùa dâu. Mùa dâu là mùa vườn tược của Nguyễn Phích rực rỡ nhất, tươi đẹp nhất. Cắn trái dâu đầu mùa, kèm theo ít muối ớt, cái nắng chang chang của tháng hạn cũng phải dịu lại bảy phần. Khách tới bên vườn dâu, mân mê những chùm trái trĩu cành, thưởng thức loại nông sản sạch thuần khiết trong sự chân tình, nồng hậu của người dân quê thì còn gì bằng. Mai cùng với mẹ cứ năn nỉ tía giữ lại vườn dâu. “Kệ, năm nay không có thì năm sau. Chớ dâu mình chặt phá đi rồi thì sau này tiệt giống, phải không anh?”, Mai hỏi. Ờ thì phải. Lỡ mai này dâu Cái Tàu không còn, xứ sở U Minh chắc mất đi vài phần thi vị, độc đáo. Rồi mùa chớm mưa, tìm đâu thấy những ký ức xa xưa…

Có mấy đoàn khách tiu nghỉu nhìn những gốc dâu vẫn xanh lá nhưng chỉ có vài trái, ông Thặng cứ giải thích: “Tại năm nay thời tiết hay sao đó mấy đứa, dâu còn tốt cây quá trời mà hổng chịu ra trái”. Nghe ông nói, dường như dâu không có trái là do lỗi của ông vậy. Tôi hiểu ông. Đó không chỉ là sự tiếc nuối vì thất thu một mùa du lịch mà còn là sự lo lắng đối với thân phận của cây dâu trên đất Cái Tàu. Dắt khách ra tận gốc cây để tận mắt chứng kiến cảnh dâu mất mùa, ông chủ vườn cứ lủi thủi, héo hắt. Khách cũng buồn thiu, không thèm để ý đến mấy câu hỏi bâng quơ của anh nhà báo. Ờ thì, dâu không có trái, còn nói năng chuyện gì nữa.

Trên đường về, cứ nghĩ về chuyện dâu mất mùa, chuyện so sánh trái dâu với người con gái Cái Tàu, về những người nông dân quyết gìn giữ nếp xưa của ông bà tổ tiên, tôi chợt nhận ra rằng: Hồn đất, hồn người, tình xứ sở vẫn ở đó. Lẩn khuất và dung dị với những điều đơn giản nhất. Mùa dâu sẽ còn oằn trái, nếu vẫn còn những con người như ông Thặng. Mặc cho phèn mặn. Mặc cho cuộc đời thay đổi…/.

Phạm Quốc Rin

Dinh Độc Lập - Nơi lưu giữ lịch sử hào hùng

Giữa nhịp sống sôi động của trung tâm TP Hồ Chí Minh, Dinh Độc Lập hiện lên như một “ốc đảo xanh” với hàng cây cổ thụ rợp bóng, không gian thoáng đãng và yên bình. Không chỉ là điểm đến du lịch nổi tiếng, nơi đây còn là chứng nhân lịch sử, lưu dấu chiến thắng lẫy lừng ngày 30/4/1975 – cột mốc chói lọi trong trang sử vàng của dân tộc, được gìn giữ qua từng hiện vật còn lưu lại đến tận hôm nay.

Lung linh đêm Phú Quốc

Grand World Phú Quốc được mệnh danh là "thành phố không ngủ" bởi sự sôi động và nhộn nhịp kéo dài suốt đêm. Nơi đây mang đến một chuỗi trải nghiệm giải trí, mua sắm và ẩm thực không ngừng nghỉ, biến mỗi đêm thành một lễ hội tưng bừng.

Tái hiện sinh động vùng giải phóng Củ Chi

Yêu miền sông nước

Là kỹ sư xây dựng, hiện kinh doanh tại nhà, công việc khá bận nên Nguyễn Quốc Anh thường tranh thủ mỗi sáng sớm hoặc lúc chiều muộn, ngày cuối tuần để chụp ảnh. Thỉnh thoảng anh tham gia các chuyến trải nghiệm thực tế cùng anh em nhiếp ảnh trong và ngoài tỉnh.

Hùng vĩ thác Bản Giốc

Giữa chốn non xanh nước biếc của vùng biên giới Cao Bằng, thác Bản Giốc hiện lên như một bản tình ca bất tận của thiên nhiên, nơi dòng Quây Sơn xanh biếc hoá thành dải lụa bạc đổ xuống từ độ cao gần 30 m, tạo nên một kiệt tác sơn thuỷ hữu tình giữa đất trời Đông Bắc. Mỗi tầng thác, mỗi cột nước tung bọt trắng xoá đều mang dáng vẻ phóng khoáng, hoang sơ, như chưa từng bị bàn tay con người chạm đến.

Khám phá Hung Thoòng

Ẩn mình sâu trong vùng lõi Vườn Quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng (tỉnh Quảng Trị), hệ thống hang động Hung Thoòng là điểm đến mới mẻ nhưng đầy cuốn hút với những ai đam mê khám phá và chinh phục thiên nhiên hoang dã.

Nét xưa nhà cổ

Nằm trong làng cổ Ðông Hoà Hiệp (thuộc xã Ðông Hoà Hiệp, huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang), căn nhà cổ gần 200 năm tuổi của ông Trần Tuấn Kiệt là một trong những ngôi nhà đẹp nhất tại đây và được mệnh danh là một "cửu đại mỹ gia" (9 ngôi nhà đẹp) tại Việt Nam.

Thanh âm thép rèn giữa đại ngàn

Ai từng đặt chân đến miền đất biên cương Cao Bằng, chắc hẳn không thể quên hình ảnh bản làng nằm nép mình bên sườn núi, nơi mỗi buổi sáng những làn khói quyện cùng tiếng đe búa vang lên giòn giã. Ở đó, bản Phúc Sen (xã Phúc Sen, huyện Quảng Hoà, tỉnh Cao Bằng) hiện lên như điểm sáng văn hoá, nơi lưu giữ và phát huy nghề thủ công truyền thống đặc biệt: Nghề rèn dao của dân tộc Nùng An.

Hành trình về với lịch sử và thiên nhiên hùng vĩ

Côn Ðảo, quần đảo nằm ngoài khơi bờ biển phía Nam Tổ quốc, không chỉ nổi tiếng với vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ mà còn là di tích lịch sử đặc biệt.

Khóm Tắc Cậu mùa gai ngọt

Giữa những ngày của tháng 5 mang theo một chút oi nồng của nắng, cái rực rỡ của bầu trời và mùi đất bốc lên sau những cơn mưa đầu mùa. Ở Tắc Cậu, vùng đất cù lao nằm giữa 2 con sông: Cái Lớn và Cái Bé, thuộc huyện Châu Thành, tỉnh Kiên Giang, bắt đầu một mùa vụ khóm chín trải dài trên những luống ruộng bạt ngàn xanh mướt. Từ tháng 5 đến tháng 6, khắp vùng của xã Bình An - nơi được ví như thủ phủ khóm của miền Tây, nông dân lại tất bật vào vụ thu hoạch, những trái khóm to căng mọng được người nông dân xem như món quà của đất trời. Không ồn ào, không rộn ràng tiếng máy móc, mùa khóm ở đây lặng lẽ và bình dị như chính người dân nơi đây.