ĐT: 0939.923988
Thứ bảy, 8-2-25 03:51:37
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Có một hội bạn học như thế!

Báo Cà Mau Ðó cũng là lý do tại sao nơi chót mũi Cà Mau này vẫn lặng lẽ, âm thầm mà cháy bỏng một tình bạn HSMN trong “Hội Cựu học sinh miền Nam Cà Mau”. Những năm sống xa nhà, cút côi ở các trường học sinh miền Nam trên đất Bắc đã gắn kết chúng tôi lại với nhau như những người con của một gia đình.

Chị Võ Thị Kim Thanh, cán bộ giảng dạy tại Ðại học Huế - Học sinh miền Nam số 1 (Ðông Triều, Quảng Ninh) có cách định nghĩa về học sinh miền Nam chúng tôi như sau:

“Có một danh từ không có trong từ điển tiếng Việt, thường được viết tắt là HSMN. Có một hội không cố định trong mạng lưới các hiệp hội ở Việt Nam - Hội Học sinh miền Nam. Có một đường dây liên lạc không vô tuyến mà cũng chẳng hữu tuyến nối liền các miền đất của bản đồ đất nước Việt Nam hình chữ S - Ban Liên lạc học sinh miền Nam. Và có một huyết thống tình cảm thật lạ, ngoài phạm trù sinh học, nó kết nối một mối tình tha thiết, mãnh liệt giữa những con người không cùng máu mủ, ruột rà, chẳng bà con họ hàng, không cùng một quê hương, không cùng một thế hệ, không cùng một mái trường và không kể đã biết nhau hay chưa. Hễ nghe xưng là HSMN thì lập tức mừng vui, sẵn sàng thương yêu, dìu dắt và giúp đỡ nhau”.

Ban Liên lạc học sinh miền Nam Cà Mau thăm căn cứ Chiến khu Đ (tỉnh Đồng Nai năm 2004). (Ảnh tác giả cung cấp).

Ðó cũng là lý do tại sao nơi chót mũi Cà Mau này vẫn lặng lẽ, âm thầm mà cháy bỏng một tình bạn HSMN trong “Hội Cựu học sinh miền Nam Cà Mau”. Những năm sống xa nhà, cút côi ở các trường học sinh miền Nam trên đất Bắc đã gắn kết chúng tôi lại với nhau như những người con của một gia đình.

Mấy chục năm trở lại đây, khi chúng tôi đến tuổi về hưu, và hiện tại nhiều anh chị đã ngoài 70, ngấp nghé tuổi 80, hơn bao giờ hết, chúng tôi muốn được ấp iu quá khứ, ấp iu những ngày tháng bên nhau khi sống xa gia đình ruột thịt. Ở Cà Mau chủ yếu là thế hệ học sinh miền Nam tập kết, chỉ có 4 em thuộc thế hệ vượt Trường Sơn. Thế hệ tập kết nghèo lắm, nhưng đều đặn hằng năm, chúng tôi góp tiền xây dựng quỹ hội. Quỹ hội dùng để thăm nuôi nhau khi ốm đau, bệnh tật, tang chế. Một người bệnh, tất cả thành viên trong hội đều đến thăm. Quà thăm bệnh thì ít nhưng tình cảm thì vô cùng nồng ấm.

Mỗi năm 2 kỳ, chúng tôi tổ chức họp mặt nhau, đó là vào dịp 30/4 và Tết Nguyên đán. Sở dĩ chúng tôi chọn ngày 30/4 vì chúng tôi muốn tỏ lòng biết ơn lịch sử đã cho chúng tôi trở lại quê nhà. Ðây là ngày mà chúng tôi từng mong đến mỏi mắt. Cũng nhờ ngày 30/4 lịch sử ấy mà chúng tôi được đoàn tụ gia đình khi xuân về Tết đến, tạm biệt cảnh Tết trùm mền nhớ nhà khóc đến hết nước mắt chưa thôi.

Hội chúng tôi không cần đặt ra mục đích, tôn chỉ, nhưng hễ gia đình nào cháu con xào xáo, chúng tôi tổ chức họp mặt tại nhà đó. Không cần nói lời nhắc nhở, chỉ cần các cháu thấy chúng tôi đối xử với nhau chúng tự hiểu làm như thế nào cho phải đạo. Một cháu được vào đại học, cả hội mừng vui. Một nhà có việc, cả hội xúm tay vào. Vớt dưới ao lên được một con cá, cắt trên giàn một trái mướp, trái bầu, bạn đều hú gọi cả hội đến cùng ăn. Ăn chỉ là cái cớ, gắn kết yêu thương là chính. Và mỗi chúng tôi đều cảm thấy hạnh phúc tràn đầy…

Những năm mới về hưu, còn sức khoẻ, chúng tôi thường đưa nhau đi tham quan nhiều nơi trên đất nước, đặc biệt là các khu căn cứ, di tích lịch sử như Cần Giờ, căn cứ Chiến khu miền Ðông, miền Tây Nam Bộ… Giờ nhiều bạn không còn khoẻ mạnh như xưa nên chúng tôi ít đi xa, nhưng việc sinh hoạt hội, gặp gỡ nhau vẫn duy trì đều đặn. Bạn Thuý Liễu, vợ đồng chí Nguyễn Hữu Liêm, nguyên Giám đốc Sở Lâm nghiệp tỉnh, từng tuyên bố: “Còn một người vẫn còn sinh hoạt hội!”.

Trung tuần tháng 12, tôi được vinh dự là 1 trong 8 học sinh miền Nam tại Cà Mau tham dự cuộc họp mặt kỷ niệm 60 năm Trường Học sinh miền Nam tại Thủ đô Hà Nội. Với tư cách vừa là học sinh miền Nam tập kết vừa là một trong những giáo viên giảng dạy tại Trường Học sinh miền Nam, tôi cảm thấy thật vinh dự và tự hào. Hơn 32.000 học sinh miền Nam gặp nhau, tay bắt mặt mừng, quên đi cái lạnh cắt da của mùa đông Hà Nội. Nhiều người xúc động rơi nước mắt vì không thể nghĩ rằng, gần cuối cuộc đời họ lại được gặp nhau. Riêng tôi, trở về từ Hà Nội, đến giờ lòng cứ ấm áp, bâng khuâng…

Về đến Mũi Cà Mau mình mới hay

Mình đã để quên trái tim mình nơi Hà Nội

Sao nỗi nhớ cứ diết da, vời vợi

Hà Nội ơi! Xao xuyến những cung đường…

Ðàm Thị Ngọc Thơ

Ba ông già tuổi tỵ

Ðó là ba ông già cùng làm ở Xưởng Quân giới (XQG) Cà Mau thời kháng chiến chống Mỹ. Nói về XQG này thì những người cùng thời, tham gia kháng chiến ở Cà Mau, hầu như ai cũng biết. Họ hay gọi là xưởng ông Ba Thợ Rèn (thường gọi là Ba Lò Rèn), vì ông Ba Thợ Rèn (Nguyễn Trung Thành) là người chịu trách nhiệm lập xưởng (đầu năm 1960) và rất nổi tiếng với việc sản xuất đạn pháo lăn-xà-bom, được tuyên dương anh hùng ngay đợt đầu tiên trong kháng chiến chống Mỹ (năm 1965); xưởng cũng hai lần được tuyên dương anh hùng.

Đi B

Nhà Bác sĩ Nguyễn Văn Thể nằm trên đường Hoàng Diệu, Phường 2, TP Cà Mau. Gian trước dành một khoảng khiêm tốn làm phòng mạch, thỉnh thoảng có vài bệnh nhân quen tới khám. Kế trong là bàn tiếp khách. Khắp phòng treo khá nhiều tranh ảnh nghệ thuật. Một cây đàn trên giá. Khi không có bệnh nhân thì ông thường ôm đàn, phong cách rất nghệ sĩ, và ông cũng thích giao du với giới văn nghệ sĩ Cà Mau.

Những lá thư còn lại

Tự nhận mình có viết thư, biết cảm nhận cái nghĩa, cái tình qua những bức thư ấy, một thời là công cụ giao lưu tình cảm gia đình, đồng đội, bạn bè, có khi là cánh én báo hiệu tình yêu nảy nở. Còn vì một tiếc nuối khác, chiến tranh đã kết thúc 50 năm, sứ mệnh của những lá thư đó cũng đã chấm dứt vai trò cầu nối của mình, những lá thư còn được giữ lại như một kỷ vật quý báu, nếu được xếp ở một góc nhỏ trong bảo tàng, chỉ những chữ đề “Con gái thương yêu của mẹ"; "Anh Chín kính mến"; "Em thân yêu...” người xem dễ chạm vào xúc động, bâng khuâng.

Ăn Tết ở làng rừng

Tôi đang mở trường tư thục, dạy trên 150 học trò. Bí thư Chi bộ xã Lương Hoà là đồng chí Tư Tài, đem nghị quyết Tỉnh uỷ Bến Tre rút tôi về Ban Văn nghệ tỉnh. Chưa kịp thu xếp đi, thì má tôi (bà Hồ Thị Luỹ) ở Cà Mau qua tới. Má tôi chẻ trái chuối xiêm ra, đưa cho tôi lá thư ngắn của anh Hai Thống (Trần Hữu Vịnh, Bí thư xã Khánh Bình Tây, sau này là Phó bí thư Tỉnh uỷ Minh Hải) kèm theo mấy lời chú Chín Thép, Uỷ viên Thường vụ xã (viết chung ý là “Đám giỗ làm lớn cúng ông bà, chú phải về quê nhà để cúng ông bà báo hiếu”).

Về địa chỉ đỏ...

Những ngày giáp Tết, lực lượng đoàn viên, thanh niên Công an tỉnh Cà Mau có chuyến về nguồn thăm các di tích lịch sử tiêu biểu

Miền nhớ thiêng liêng

Chuỗi hoạt động Kỷ niệm 70 năm Sự kiện tập kết ra Bắc diễn ra trang trọng, ý nghĩa trên đất Cà Mau. Ngược miền ký ức, những cán bộ, chiến sĩ, học sinh, đồng bào miền Nam như được sống lại giai đoạn thiêng liêng của cuộc chuyển quân lịch sử. Họ gặp lại nhau, cảm xúc dâng trào, bao câu chuyện về những ngày chiến đấu, lao động, học tập nối mạch ùa về...

Ðại tá từ du kích

Trong các bạn bè, đồng đội cùng hàm, trên dưới tuổi tám mươi, Ðại tá Trần Công Bình (Út Bình) có lẽ là người đậm chất từ du kích, tên ông gắn liền với du kích Thạnh Phú một thời lẫy lừng chốt chặn phía Nam tỉnh lỵ An Xuyên, bảo vệ vùng giải phóng Nhà Phấn, Rạch Mũi trong tầm đại bác của địch.

Nửa đời tìm nhau

Ở các địa phương miền Tây Nam Bộ, chúng tôi tìm gặp một số cán bộ lão thành, học sinh miền Nam (HSMN) tập kết ra Bắc năm 1954. Trong câu chuyện kể của họ, ngoài ký ức đẹp về tấm lòng Nhân dân miền Bắc dành cho HSMN tham gia học tập, từ nơi ở, chén cơm, manh áo... còn là những mối tình “cơ duyên trời định”. Người còn sống giờ tuổi đã ngoài 80, nhưng khi nhắc nhớ về kỷ niệm ở miền Bắc, họ lại ngời lên những ký ức năm xưa.

Người về bến cũ

Bến Sông Ðốc - địa danh gắn liền với sự kiện lịch sử chuyến tàu tập kết, những ngày cuối năm 2024 chứng kiến cuộc hội ngộ đặc biệt của cựu học sinh miền Nam. Họ, những người từng bước lên tàu rời quê hương cách đây 70 năm để ra Bắc học tập, cống hiến, nay trở lại bến xưa với mái đầu bạc trắng và trái tim ngập tràn cảm xúc.

Về căn cứ xưa, nghe kể chuyện chở che bộ đội đánh giặc...

Trong kháng chiến chống Mỹ, Xẻo Trê (thuộc ấp Lý Ấn, xã Hưng Mỹ, huyện Cái Nước) được chọn làm nơi đóng quân của Ban Chỉ huy Tỉnh đội. Suốt 9 năm (1964-1973), căn cứ Xẻo Trê vẫn giữ được bí mật, an toàn tuyệt đối, tạo sức mạnh để tấn công kẻ địch. Ðó là nhờ vào lòng dân luôn đùm bọc che chở, hết lòng vì cách mạng, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ khu căn cứ.