ĐT: 0939.923988
Thứ bảy, 8-2-25 04:22:47
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Miền ký ức xa xôi...

Báo Cà Mau Có lần tôi hỏi má: “Nhà nghèo quá, má có cho con nghỉ học không?”. Má cười: “Nghỉ học để đi chăn trâu hả”. Tôi biết má buộc miệng nói vậy thôi, chứ cái thời của tôi sau này kiếm con trâu mà chăn cũng không dễ. Nhưng tôi thắc mắc, tại sao câu cửa miệng của bà con mình là “nghỉ học để đi chăn trâu” mà không phải là đi giăng câu, đi đặt lờ hay đặt trúm…

Có lần tôi hỏi má: “Nhà nghèo quá, má có cho con nghỉ học không?”. Má cười: “Nghỉ học để đi chăn trâu hả”. Tôi biết má buộc miệng nói vậy thôi, chứ cái thời của tôi sau này kiếm con trâu mà chăn cũng không dễ. Nhưng tôi thắc mắc, tại sao câu cửa miệng của bà con mình là “nghỉ học để đi chăn trâu” mà không phải là đi giăng câu, đi đặt lờ hay đặt trúm…

Ðem chuyện đó hỏi ba, ba nói, con trâu gắn liền với cái cày, bờ ruộng và người nông dân, mà làm ruộng thì khổ trăm bề, có cha mẹ nào lại muốn con cái khổ cực như thời mình chứ. Tôi chợt nhận ra rằng, bấy lâu nay những người nông dân phơi nắng, tắm sương cốt cũng chỉ cho con họ không phải chân lấm tay bùn ngoài bờ kinh, thửa ruộng.

Minh hoạ: HOÀNG VŨ

Và cuối cùng những đứa con trong gia đình tôi cũng thoát cảnh chăn trâu. Thành quả ấy, là phép cộng tuyệt vời cho sự cố gắng không ngơi nghỉ của anh em tôi và ba má.

Năm 2000, quê tôi chuyển dịch từ trồng lúa sang nuôi tôm, nước mặn tràn về mang con tôm sú với tiềm năng kinh tế lớn, đời sống người dân khởi sắc rõ rệt. Niềm tin về một tương lai tươi sáng đang dần mở ra với những người nông dân chân đất. Thế nhưng, ký ức về một thời gắn liền với bờ kinh, ruộng lúa vẫn cứ không ngừng nhen nhóm, bởi ít nhất nó chiếm một phần kỷ niệm thật ngọt ngào của tuổi thơ tôi.

Bây giờ, mỗi lần về nhìn lại phía sau nhà, tôi nhớ da diết liếp dừa mà nội trồng hồi tôi còn nhỏ xíu. Lớn hơn một chút, tôi biết bơi xuồng với chế Tư đi móc dừa khô, đem vô nhà bửa ra, phơi nắng rồi bỏ vô bao chạy xuồng ra chợ bán, sẵn qua bưu điện gửi tiền cho anh Ba đang học xa nhà. Tôi lại nhớ, những bữa cùng chế Hai đem cơm cấy cho má với mấy dì ở xóm qua cấy vần công. Mắm chưng ăn với bí nấu dừa thì cơm đem bao nhiêu cũng hết. Cảnh ngồi trên bờ ruộng vừa ăn vừa nói chuyện sản xuất thì có mệt tới đâu người nông dân mình cũng vượt qua được hết, dượng Hai tôi nói như vậy đó - khi tôi hỏi “làm ruộng cực quá hen dượng?”.

Người ở quê thì tình nghĩa tràn đầy. Hấp bánh chuối, mần con vịt hay nấu nồi chè cũng biểu sắp nhỏ bưng qua cho hàng xóm. Ðêm khuya bệnh hoạn, đau yếu thì cũng chạy qua chạy lại, người cho mượn cái máy, chiếc xuồng, người cái mền, chiếc chiếu hay chai dầu Nhị Thiên Ðường. Ðám tiệc ở quê thì lúc nào cũng đông đúc, đủ đầy, mỗi người một việc, xúm xít gần nhau. Có khi cô Tám chọn dâu, dì Năm kén rể cũng tại những buổi tiệc chân quê này. Tất cả những việc làm ấy đã giúp cho tình quê ngày thêm bền chặt.

Giờ đây, tôi sống xa quê, sớm hôm tất tả ngược xuôi với công việc ở chốn thị thành, phút chốc thèm nồi chè đậu xanh má nấu, trái dừa nước chẻ đôi, cây mía lau sau nhà gần mấy bụi chuối hột ba trồng. Thèm được nghe chú Tám kể chuyện tiếu lâm, chị Bảy hát trích đoạn Ðời cô Lựu; thèm được thấy tụi nhỏ tới trường làng trên con đường có hai hàng dâm bụt, bẻ cánh phượng trước sân trường ép hình cánh phượng, gửi cho nhau quyển lưu bút ngày xanh…

Chợt thấy miên man trải dài theo dòng nhớ./.

Nguyễn Văn Khoẻ

Những người “dệt” mùa xuân

Ðối với văn nghệ sĩ, mùa xuân vốn là đề tài vô tận. Qua cảm xúc của mình, họ đã "dệt" nên những sắc xuân rực rỡ, đầy sức sống và rất riêng trong các tác phẩm thi ca, nhạc hoạ.

Mâm cơm ngày Tết

Quê tôi ở Bạc Liêu, giáp bán đảo Cà Mau của vùng đồng bằng sông Cửu Long. Tôi thấy mâm cơm ngày Tết quê mình cứ hằn sâu trong tâm khảm, đi đâu, làm gì cũng nhớ khi mấy ngọn gió chớm xuân len lỏi kéo về.

Về nơi phù sa

Mẫn nói với tôi, trong người thấy âm u quá, muốn đi đâu đó xa xa "chữa lành". Người đầu tiên nó nghĩ đến là tôi, bởi trong đầu đã ghim sâu cái ấn tượng “nghe nói Cà Mau xa lắm”. Tôi và Mẫn học cùng khoá ngành du lịch, sau khi tốt nghiệp thì cùng vào làm một công ty lữ hành. Cho đến thời điểm dịch bùng phát, mọi thứ đảo lộn. Tôi nghiệm ra chân lý, không đâu bằng quê mình, thế là về Cà Mau phụ tía má làm điểm homestay nho nhỏ. Còn Mẫn vẫn mải miết với những chuyến đi.

Nhớ thời diễn hài ở Miền Tây

Hài là món ăn tinh thần không thể thiếu của khán giả nói chung và người dân miền Tây nói riêng vào thập niên 80, 90 của thế kỷ trước. Thế nên, cứ đến tết Nguyên đán, bà con lại mong ngóng các đoàn về quê biểu diễn, với những tên tuổi nghệ sĩ nổi tiếng, để ngày Tết được cười “thả ga”.

Khơi nguồn cảm hứng

Trong thế giới đầy biến động của nghệ thuật, có những nghệ sĩ không chỉ chinh phục trái tim công chúng bằng những tác phẩm tuyệt vời mà còn góp phần truyền cảm hứng mạnh mẽ đến những người xung quanh. Một trong số đó là Hoạ sĩ Lý Cao Tấn.

Khai mạc Hội thi lân - sư - rồng và biểu diễn võ thuật mừng xuân Ất Tỵ

Sáng 26/1, tại sân quần vợt Trung tâm Huấn luyện và Thi đấu thể thao tỉnh, Sở Văn hoá - Thể thao và Du lịch khai mạc Hội thi lân - sư - rồng và biểu diễn võ thuật mừng xuân Ất Tỵ năm 2025. Đại diện các sở, ban, ngành, đoàn thể cấp tỉnh, các huyện, TP Cà Mau, các doanh nghiệp, các đội lân sư rồng, các câu lạc bộ võ thuật trong tỉnh và hơn 800 người dân đến xem và cổ vũ.

Bé vui Tết xưa

Những ngày giáp tết Nguyên đán, tại các trường mầm non, không gian ngập tràn sắc xuân với hình ảnh đặc trưng của phiên chợ quê như: thúng, nia, bánh chưng, bánh tét, dưa hấu, cành mai, cành đào, câu đối đỏ...

Xuân Quê hương 2025-Gắn kết kiều bào với nhân dân trong nước

Tối 19/1, Chương trình giao lưu nghệ thuật đặc biệt Xuân Quê hương 2025 với chủ đề “Việt Nam - Vươn lên trong kỷ nguyên mới" - chương trình thường niên thu hút sự quan tâm đặc biệt của cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài, trên toàn thế giới đã diễn ra tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia, Hà Nội.

Danh hài Hồng Tơ - Nhớ thời hoàng kim tấu hài Tết

Danh hài Hồng Tơ không giấu sự tiếc nuối khi thời hoàng kim của tấu hài qua đi, khiến cái Tết cũng đôi phần vơi bớt không khí rộn ràng.

KHI THÁNG CHẠP VỀ

Ai thả chút nắng mềm lên tháng Chạp Mà ngày như chìm giữa khoảng trời đông Sương sớm vẫn ngủ vùi trong ngọn bấc Cho người còn khoe áo lạnh cuối năm