(CMO) Có lẽ đã quen với hình ảnh người đàn ông có cái chân giả hằng ngày lấm tấm mồ hôi miệt mài bên từng miếng gỗ, nên khi hỏi đến tên ông Ngự (Mai Văn Ngự, Khóm 4, thị trấn Thới Bình) ai cũng chỉ về hướng mé bên kia sông và gọi bằng cái tên thân thương là ông Sáu.
Chỉ mất không quá 5 phút ngồi trên chiếc đò chèo đã được đặt chân tới trại mộc của ông. Trại mộc nằm sát mé Sông Trẹm, ông Sáu đôi chân bước đi khập khiễng không quên đón khách bằng nụ cười trìu mến. Nước da bắt nắng, đôi tay nhăn nheo và hằn lên những vết chai sạn là dấu tích của những năm tháng ông bươn chải với nghề.
Ông Sáu là người con của núi rừng Tây Nguyên, quê gốc ở tỉnh Đắk Lắk. Năm 1980, khi đó còn là một thanh niên khoẻ mạnh, ông đi bộ đội. Một lần trên đường về thăm nhà, ông không may bị tai nạn giao thông mất chân trái. Kể từ ngày định mệnh ấy, cuộc sống của ông gặp muôn vàn khó khăn. Thế nhưng, những ngày tháng ngắn ngủi trong môi trường quân đội đã rèn cho ông nghị lực lớn lao.
Dù đôi chân không lành lặn nhưng ông Sáu không ngại việc nặng nhọc, vất vả. |
Sau khi được điều trị, để nguôi ngoai nỗi buồn, ông quyết định rời nơi chôn nhau cắt rốn đến những vùng đất mới. Ông Sáu nhớ lại: “Tôi đã đi qua nhiều vùng đất, nhưng khi đến Cà Mau, tôi cảm nhận được tình đất, tình người nơi đây thật gần gũi và dễ mến nên chọn nơi đây gắn bó cuộc đời mình”.
Năm 1988, ông Sáu lập gia đình và những đứa con lần lượt ra đời. Cuộc sống vốn đã khó khăn lại càng khó khăn hơn. Không đất sản xuất, không có vốn để làm ăn, ông Sáu và vợ phải vất vả đi làm thuê đủ mọi nghề.
Nhớ lại những ngày mới vào vùng đất lạ lập nghiệp, ông không khỏi bùi ngùi: “Đối với người bình thường đã khó, còn tôi lại mất 1 chân, không người thân, không vốn liếng nên càng khó khăn trăm bề. May mắn được người quen cho ở đậu, tôi đi làm gỗ mướn. Ai ngờ công việc ấy đã giúp gia đình tôi trụ vững qua khó khăn đến ngày hôm nay”.
Từ một người chuyên đi làm công cho trại mộc, không khuất phục trước hoàn cảnh, ông Sáu mạnh mẽ vượt lên số phận. Nhờ siêng năng và tiết kiệm, gần 4 năm nay, ông Sáu đã lập nên trại mộc của riêng mình với đầy đủ trang thiết bị máy móc. Ngày càng nhiều người biết đến những sản phẩm của trại mộc ông.
Giờ đây cuộc sống gia đình ông Sáu đã qua những ngày khó khăn, con gái lớn đã lập gia đình, một đứa học nghề làm nhôm và một đứa đang học văn hoá. Từ sự nỗ lực không ngừng, người đàn ông giàu nghị lực này còn tích luỹ tiền mua hơn 1 ha đất sản xuất.
Với hai bàn tay trắng và đôi chân không lành lặn, những thành công đến từ sự nỗ lực của bản thân, ông Sáu chiêm nghiệm: “Tôi cố gắng làm và luôn nghĩ chỉ có bản thân mới có thể giúp mình. Mình tàn nhưng không phế và đừng nên trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác”.
Nhiều năm qua, ông Sáu được biểu dương tại hội nghị người khuyết tật của tỉnh. Câu chuyện không khuất phục trước số phận và hoàn cảnh của ông Sáu chính là tấm gương sáng giữa đời thường đáng để noi theo, đặc biệt là đối với những người có hoàn cảnh khó khăn hay khiếm khuyết trên cơ thể./.
Kim Chi