(CMO) Chẳng biết nghề vót đũa tre ở Ấp 6, xã Khánh Lâm, huyện U Minh có từ khi nào, chỉ biết là cách đây rất lâu người dân vùng này thường vót đũa tre để sử dụng trong gia đình. Nhiều hộ khéo tay làm ra những đôi đũa đẹp, bền chắc… Tiếng lành đồn xa, đũa tre của người dân Ấp 6 được nhiều người biết đến và ưa chuộng. Nghề vót đũa tre trở thành nghề ăn nên làm ra, mang lại nguồn thu nhập ổn định cho nhiều hộ gia đình.
Chị Trần Thị Sánh, Chi hội trưởng Chi hội Phụ nữ Ấp 6, cho biết: “Cách đây khoảng 5-6 năm, trong một lần triển lãm của huyện, hội phụ nữ xã yêu cầu mỗi ấp phải có ít nhất 1 sản phẩm để trưng bày. Tôi cứ băn khoăn không biết chọn sản phẩm gì, chợt nhớ tới mấy chục đũa tre mới mua của bà Út gần nhà nên đem đi trưng bày triển lãm. Không ngờ lần đó có mấy chị phụ nữ trên tỉnh xuống tham quan, khen đũa đẹp và mua hết. Từ đó đến nay, đũa tre ở Ấp 6 được nhiều người biết tiếng. Cũng từ đó, Chi hội thành lập tổ phụ nữ vót đũa tre, hiện nay có 15 chị tham gia, trong đó có khoảng 10 chị vót thường xuyên”.
Cưa tre thành từng lóng, công đoạn đầu tiên của nghề vót đũa. |
Bà Út mà chị Sánh nhắc đến là bà Võ Thị Hường, 64 tuổi, người đầu tiên trong ấp làm đũa tre. Gia đình bà cũng là hộ làm đũa tre nhiều nhất và thường xuyên nhất. Bà Hường cho biết, mỗi tháng một mình bà vót được khoảng 4.500-5.000 đôi đũa. Vậy mà không đủ nhu cầu khách hàng đặt mua. Các con, cháu bà từ con trai tới con dâu, cháu nội đều phụ bà nhiều việc, con trai thì đi mua tre, cưa tre, con gái thì chẻ tre, phơi tre, phơi đũa, luộc đũa… Với giá bán hiện nay 25 ngàn đồng/chục đôi, mỗi tháng gia đình bà có nguồn thu không nhỏ từ nghề này. Điều đặc biệt làm nên những đôi đũa đẹp chính là bí quyết luộc đũa bằng rễ nhàu mà không sử dụng phẩm màu để nhuộm như những nơi khác.
Bà Hường không giấu giếm: “Thiệt tình là nhờ làm đũa tre mà cuộc sống gia đình tôi ổn định hơn. Có những lúc tôi khoẻ, vót đũa nhiều, mỗi tháng thu nhập gần 9 triệu đồng. Gia đình có 7 công đất làm lúa chỉ đủ ăn. Thời gian chồng tôi bệnh nặng, gia đình khó khăn, nhờ làm đũa tre mà tôi xoay xở được mọi chi phí, không phải nợ nần. Nay ổng mất rồi, mấy mẹ con tôi vẫn duy trì nghề này”.
Bà Hường cho biết, cô con gái thứ ba nhà ở gần bà, cũng vót đũa khéo lắm. Làm ra bao nhiêu bán hết bấy nhiêu.
Hỏi chị Sánh sao ấp mình không thành lập tổ hợp tác làm đũa tre để chị em phụ nữ được tạo điều kiện phát huy tay nghề và sản xuất nhiều hơn để đáp ứng nhu cầu thị trường, cải thiện thu nhập. Chị Sánh cho biết: “Tôi cũng rất mong mỏi điều đó. Nếu được cấp trên hỗ trợ thành lập tổ hợp tác, được đầu tư máy móc, chắc chắn số lượng sản phẩm làm ra sẽ nhiều hơn. Khi đó, sản phẩm sẽ có nhãn hiệu, bao bì đàng hoàng chứ không phải như bây giờ”.
Trưởng Ấp 6, xã Khánh Lâm Trần Văn Sỉ kể câu chuyện vui: “Cách đây 2 năm, nhân dịp Tết Chôl Chnăm Thmây của đồng bào Khmer, Ban Dân tộc tỉnh xuống thăm và tặng quà cho bà con Ấp 6. Lần đó, xã có mời đoàn bữa cơm thân mật, sử dụng đũa tre này. Thấy đũa đẹp quá, trước khi về, đoàn ngỏ ý xin một ít về làm kỷ niệm. Vì không đặt trước nên đũa không có sẵn, vậy là anh bí thư chi bộ lấy 200 đôi gia đình vừa mới mua tặng lại cho đoàn”.
Cũng vì chỉ làm theo đơn đặt hàng nên khi chúng tôi ngỏ ý mua ít đũa mang về làm quà cho bà con, bà Hường bảo “không dặn trước làm sao có”. Rồi thấy chúng tôi có vẻ tha thiết quá, không đành lòng, bà mang ra mấy trăm đôi đũa và bảo, này là của nhà để dành xài, không có ý định bán, thấy mấy cô ở xa, lần đi lần khó, thôi thì chia cho một ít về xài”.
Bà Hường tâm sự: “Nghề vót đũa cũng cực lắm chứ đâu dễ dàng. Làm ra đôi đũa phải qua rất nhiều công đoạn: Cưa tre, chẻ tre, phơi khô rồi mới vót. Vót xong phải đánh bóng bằng giấy nhám, sau đó cho vào nồi luộc cùng rễ nhàu, rồi lại phơi thêm lần nữa”.
Chọn tre là khâu quan trọng quyết định chất lượng đũa. Tre dùng để vót đũa phải là tre mạnh tông và phải đủ độ già. Hiện tại gia đình bà Hường phải đi mua tre ở nhiều nơi vì tại địa phương không có. Mỗi cây tre tuỳ lớn, nhỏ có giá từ 15-30 ngàn đồng, thậm chí 80-100 ngàn đồng. Một cây tre lớn có thể vót được từ 200 đôi đũa trở lên. Còn rễ nhàu ban đầu bà đi đào, sau này bà con xung quanh ai có thì đem lại cho bà, bà không trả bằng tiền mà cho lại vài chục đũa. Công đoạn luộc đũa cũng mất nhiều thời gian. Thường bà luộc từ 4 giờ chiều đến khoảng 9-10 giờ đêm thì không thêm củi nữa và để đũa trong nồi cho thấm màu, đến sáng mới vớt ra phơi. Mỗi lần luộc trong cái nồi lớn khoảng 1.500 đôi đũa và 4-5 kg rễ nhàu xắt mỏng, sắp xen kẽ với đũa từng lớp.
Nghề nào cũng cực, nghề làm đũa cũng không ngoại lệ. Có điều, nhờ lấy công làm lời nên thu nhập mang lại từ nghề vót đũa cũng khá. Trung bình 1 ngàn đôi đũa bà Hường có lời khoảng 1,5 triệu đồng. Đó là động lực để gia đình bà cũng như nhiều phụ nữ ấp này duy trì nghề vót đũa.
Rời Ấp 6, xã Khánh Lâm, mang theo hình ảnh đẹp về những con người cần mẫn, chịu khó, chúng tôi mường tượng một ngày không xa nơi đây sẽ trở thành một làng nghề sung túc./.
Chẻ tre thành vóc, khâu này bà Hường vận động cả gia đình cùng làm. |
Vót đũa là khâu quan trọng, đòi hỏi sự khéo léo, không phải ai làm cũng được. |
Đũa vót xong đem luộc cùng rễ nhàu từ 5-6 tiếng, sau đó ngâm cả đêm cho thấm màu. |
Đũa luộc xong phải phơi nắng và đánh bóng lại trước khi giao cho khách hàng. |
Gia đình bà Võ Thị Hường là hộ có thâm niên nhất trong nghề vót đũa tre ở Ấp 6, xã Khánh Lâm. |
Trang Thăm - Thuỳ Trâm