Chủ nhật, 14-9-25 01:57:10
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Nhà có ba con gái

Báo Cà Mau ôi là con gái út, trên tôi có hai chị gái. Ba mong mỏi một cậu con trai ngay lần đầu mẹ mang thai. Nhưng có lẽ con cái là lộc trời cho, muốn cũng không được. Mẹ sinh chị cả, ba mẹ cãi vã nhau suốt ngày. Mẹ sinh chị thứ hai, ba vắng nhà miết. Mọi người đều nghĩ, đứa thứ ba lại là con gái thì chắc chắn lần này ba tôi sẽ quay lưng hẳn. Bởi, vốn dĩ ba mẹ tôi đã không hợp nhau. Có phải vì thế mà mẹ khóc? Có phải vì thế mà mẹ quay đi, không muốn đối diện với sự thực mẹ đã sinh tôi, một đứa bé gái hiện hữu trước mặt mẹ?

Mẹ chảy nước mắt và quay mặt đi khi tôi cất tiếng khóc chào đời. Hồi còn bé, tôi nghe ai đó trong nhà kể lại như thế. Từ đó, đầu óc tôi luôn cột chặt ý nghĩ, mình sinh ra đã làm mẹ thất vọng.

Tôi là con gái út, trên tôi có hai chị gái. Ba mong mỏi một cậu con trai ngay lần đầu mẹ mang thai. Nhưng có lẽ con cái là lộc trời cho, muốn cũng không được. Mẹ sinh chị cả, ba mẹ cãi vã nhau suốt ngày. Mẹ sinh chị thứ hai, ba vắng nhà miết. Mọi người đều nghĩ, đứa thứ ba lại là con gái thì chắc chắn lần này ba tôi sẽ quay lưng hẳn. Bởi, vốn dĩ ba mẹ tôi đã không hợp nhau. Có phải vì thế mà mẹ khóc? Có phải vì thế mà mẹ quay đi, không muốn đối diện với sự thực mẹ đã sinh tôi, một đứa bé gái hiện hữu trước mặt mẹ?

Mọi đoán già đoán non đều sai hết. Ngày mẹ sinh tôi, ba vui vẻ ra mặt. Sáng sớm ba đã xách làn lủng lẳng đi chợ mua đủ thứ, cứ như trong nhà chuẩn bị tiệc tùng liên hoan. Hàng xóm láo liên ngó sang nhà tôi soi xét. Họ ngơ ngác trước thái độ rộn ràng của ba tôi. Mẹ tôi còn sững sờ, ngạc nhiên hơn nhiều. Không ai lý giải được tại sao lại thế. Ba rất ít khi bế hai chị, ngược lại ba bế bồng tôi suốt. Càng lớn, cô con gái út lại càng hợp ba.

Minh hoạ: Hoàng Vũ

Tính ba gia trưởng, mọi người trong nhà luôn phải tuân theo khuôn phép ba đặt ra. Thậm chí, ba dùng roi vọt để răn đe hai chị. Tôi cũng phạm lỗi khá nhiều, nhưng hình như tôi được đặt ngồi phía ngoài vòng luật lệ của ba. Có lần ba đi vắng, ở nhà tôi lấy bộ bình trà ba mới được tặng ra chơi. Không may, tôi để tuột tay nên một chiếc ly rơi xuống và vỡ toang. Chị tôi nhìn thấy, mặt mũi xanh lét sợ hãi, mặc dù người gây ra lỗi lầm này không phải là chị. Tôi cũng sợ sợ.

Ba về, chị tôi lẩn vào trong buồng ngay, nằm im thin thít. Tôi lần chần hồi lâu rồi lấy hết can đảm, lân la gần ba và khai báo:

- Ba ơi, hôm nay con phạm một lỗi, ba cho con xin lỗi ạ!

Ba nhìn tôi nghiêm nghị:

- Con phạm lỗi gì?

- Con sơ ý đánh vỡ của ba… một cái ly. Cái ly ở trong bộ bình trà mà ba được tặng đợt đi thi đấu cờ tướng ấy ạ.

Tôi nói xong cúi mặt xuống, không dám nhìn ba và chuẩn bị sẵn tinh thần đợi hình phạt khủng khiếp đến với mình. Ba đánh thì đau lắm. Tôi đã nhìn thấy ba đánh chị gái như thế nào. Trống ngực đập thình thịch, thình thịch. Tôi cảm giác rất rõ ánh mắt ba đang nhìn tôi chằm chằm, hẳn là ba giận dữ. Không giận sao được, bộ bình trà này là món quà kỷ niệm quý giá của ba.

- Ðấy, các chị phải học em út đây nè. Làm sai điều gì phải biết nhận lỗi và xin lỗi ngay.

Tay ba xoa xoa đầu tôi:

- Lần này ba tha lỗi cho con. Từ giờ phải cẩn thận, không được làm bể đồ, nghe chưa?

- Vâng ạ!

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra tôi phạm lỗi mà lại ghi điểm.

***

Bà nội tôi sinh được năm con gái, hai con trai, là bác cả và ba tôi. Năm 1950, bác cả nằm trong những người xấu số bị mắc bệnh đậu mùa rồi ra đi. Ba tôi trở thành con trai duy nhất của bà nội còn sống. Vì thế, chuyện ba mẹ tôi phải sinh được một cậu con trai để thờ cúng tổ tiên càng quan trọng. Mẹ sinh ba cô con gái nên lúc nào lòng cũng day dứt không yên.

Từ khi bước chân về nhà chồng, mẹ luôn tất tả bận rộn. Ba chẳng mảy may đến việc trong nhà nên mọi thứ dồn lên đôi vai mẹ. Ban ngày, mẹ đạp xe mấy chục cây số đến cơ quan làm việc, tối về lọ mọ dọn dẹp, khâu vá đến khuya. Sáng sớm đã dậy giặt giũ quần áo. Mẹ chăm chỉ, tần tảo vun vén gia đình nhưng bà nội vẫn không ưa mẹ, ra vào lườm nguýt. Mẹ sinh ba đứa con, bà nội không bế hộ đứa nào. Hai chị tôi cách nhau có hơn năm nên ngày nào mẹ cũng phải cắp nách hai đứa trẻ mang đi gửi.

Tôi nhớ như in dáng bà nội thường ngồi ở góc sân, tay phẩy cái quạt phành phạch, miệng ngâm nga:

- Chúng con là lũ vịt trời, bé thì ăn hại, lớn rồi bay đi.

Bao lần như vậy, mẹ chỉ biết cúi gằm mặt, rơm rớm nước mắt.

Thỉnh thoảng có khách đến chơi, họ chêm nếm câu chuyện:

- Cô cậu phải đẻ thêm đứa nữa thôi, ba đứa con gái thì sau này lấy ai nhang khói, hương hoả tổ tiên. Cậu lại là con trai duy nhất trong nhà.

Ba tôi cười xuề, đáp:

- Con cái là lộc trời cho. Con nào mà chẳng là con hả ông. Con gái cũng được, miễn sao nuôi chúng lớn lên ăn học tử tế, hiếu thuận với mình.

Nói thế thôi chứ ba mẹ tôi đều muốn có một mụn con trai. Nếu không khao khát có con trai thì ba mẹ chẳng sinh thêm tôi làm gì. Muốn con trai đến mấy cũng chỉ dám đẻ đến ba, chứ không kham nổi bốn nên ba mẹ tôi quyết định thôi. Hơn nữa, nếu sinh bốn đứa đều là con gái thì chết dở.

Ba chị em tôi lớn lên khoẻ mạnh, xinh xắn, lại học giỏi. Dần dần có vẻ ba mẹ đã hài lòng với lộc trời cho. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Bạn bè của ba hay châm chọc, khích bác, bảo mẹ chỉ đẻ vịt trời.

Mẹ lo nghĩ hoang mang, sợ ba nghe thiên hạ nói nhiều, lòng sẽ dao động. Không biết bấu víu vào đâu, mẹ đến gõ cửa cô đồng, nhờ gieo quẻ xem tình hình thế nào. Xem ở đâu không xem, mẹ xem cô đồng ngay trong làng, người ta lạ gì gia đình tôi. Cô đồng phán:

- Số chị chỉ có con gái thôi. Ðẻ nữa cũng vậy. Chồng chị có hai người đàn bà. Ðây này, nhìn rõ nhé, người đàn bà kia tóc ngắn, môi đỏ, lưng dài… khi vợ chồng chị già sẽ có con trai riêng của chồng về nhận mặt.

Tôi đi cùng mẹ hôm đó. Về nhà, mẹ cứ vỗ về tôi “mẹ biết tính ba con chẳng thế đâu, cô ấy xem vớ xem vẩn”. Khổ, tôi có nghĩ gì đâu, người dằn vặt trong lòng là mẹ tôi mới đúng. Có lẽ mẹ nói thế để tự trấn an chính mình.

Một buổi trưa, tôi đang thiu thiu trong buồng thì nghe tiếng chan chát ngoài sân. Chạy ra thấy mẹ sụt sịt ở góc sân, còn bà nội đang cầm thanh củi đập hết chỗ này đến chỗ kia, vừa đập vừa chửi đổng:

- Chị về cái nhà này chỉ ăn hại. Chị xem, thằng cha nó đi tối ngày. Làm vợ gì mà để đàn ông không ngó ngàng đến nhà cửa. Ðẻ không biết đẻ, lại còn hay cãi mẹ chồng. Tôi bảo chị mang thóc ra vườn vãi cho gà ăn, chị lại vãi ở giữa sân thế này. Chị cố tình gọi gà vào sân ỉa bậy, để tôi giẫm vào phân chứ gì. Chị mất dạy nó vừa vừa thôi.

Tôi trừng mắt lên nhìn bà:

- Sao bà chửi mẹ con? Những chuyện ấy đâu phải lỗi của mẹ con! Vườn toàn rau, gọi gà ra vườn để nó rỉa rau hả bà?

Mẹ vội vàng chạy lại bịt mồm tôi, đẩy tôi ra ngõ chơi. Tôi đi được đoạn xa vẫn nghe tiếng bà lanh lảnh bên tai:

- Ối trời ơi, cái con rách trời rơi xuống. Mẹ nào con đấy. Chúng nó giỏi rồi. Ối trời ôi là trời. Ông Quân ơi là ông Quân ơi, ông chết sớm để mình tôi…

Nghe chẳng lạ gì, đây là điệp khúc cũ mèm bà vẫn gào mỗi lần không ưng điều gì đó ở ba mẹ tôi. Bây giờ đến tôi.

***

Theo tháng năm, chị em tôi trưởng thành và “bay” đi theo lời bà nội. Yên bề gia thất, công việc ổn định, chúng tôi cứ “bay” đi, rồi lại “bay” về ngôi nhà chung yêu dấu. Tôi lấy chồng xa nhất mà tháng nào cũng về thăm mẹ. Ba tôi mất trước khi tôi lấy chồng. Ngày ba đau bệnh, chị em tôi thay phiên nhau chăm sóc. Rồi biết ba tôi bị ung thư giai đoạn cuối, thể trạng suy yếu phải nằm miết trên giường, chị lớn quyết định rời xa công việc, chồng con về ở nhà chăm ba. Ba đuổi đi cũng không đi. Chị nói gia đình thì đã sắp xếp ổn, còn công việc sau khi ba tôi khỏi bệnh, chị xin ở đâu chẳng được. Ba tôi nằm trên giường bệnh chảy nước mắt. Ba nói, ba tự hào khi có ba đứa con gái ngoan ngoãn, hiếu thảo.

Mẹ vẫn đau đáu lời phán của cô đồng. Lúc trẻ thì mẹ lo sợ, còn bây giờ mẹ lại nghĩ thoáng, mẹ bảo nhà thêm người thì thêm vui. Nhưng ba tôi mất đã bao năm mà chưa thấy cậu con trai nào về nhận.

* * *

Khi mang thai, tôi muốn có con trai. Bác sĩ siêu âm đã nói rõ rằng thai 36 tuần, con gái. Nhưng lòng tôi cố chấp, vẫn hy vọng chẩn đoán của bác sĩ sai. Mẹ chồng biết thái độ của tôi, liền thủ thỉ: "Con gái càng tốt con ạ, xưa mẹ đẻ hai thằng con trai hãi lắm rồi. Con nào mà chẳng là con. Con đừng suy nghĩ nhiều, tội cho con bé trong bụng". Mẹ chồng nói không sai, tôi cũng không biết tại sao mình lại mong thế. Trước mẹ tôi bị người xung quanh và gia đình nhà chồng tác động đã đành.

Sinh được hơn tháng, tôi bế con gái về nhà ngoại chơi. Bà hàng xóm sang hỏi thăm, ngắm con gái tôi cứ xuýt xoa:

- Trộm vía, bụ bẫm, đáng yêu quá! Nhưng hình như giống bố, giá mà giống mẹ thì xinh hơn, mẹ xinh xắn thế này cơ mà.

Tôi đùa vui:

- Ðáng lẽ là thằng cu, đến giờ chót lại tòi ra thị tẹt đấy bà à.

- Ối trời, cần gì con trai. Cứ nhìn ba cô con gái của bà nhà đây thì ai chẳng muốn đẻ con gái.

Tôi cất giọng bắt chước bà nội ngày xưa:

- Chúng con là lũ vịt trời, bé thì ăn hại, lớn rồi bay đi. Chúng con có làm được gì cho mẹ con đâu bà.

Mẹ vừa cúi xuống bế bé, vừa mắng yêu tôi:

- Tiên sư cô! Phúc lộc của nhà tôi đây. Nào, để bà bế vịt trời đáng yêu của bà nào!

Tôi nằm im ngắm mẹ, tôi thấy rõ nụ cười an nhiên, hạnh phúc và ánh mắt rạng ngời trên gương mặt mẹ. Lòng tôi vẫn trăn trở câu hỏi, mẹ có thất vọng về tôi, về ngôi nhà có ba con gái không?./.

Truyện ngắn của Trần Ngọc Mỹ

Lễ cúng Rằm tháng Bảy của người Hoa

Hằng năm, vào dịp lễ Vu Lan (Rằm tháng Bảy), Hội Tương tế người Hoa tại Cà Mau tổ chức lễ cúng Bà Thiên Hậu tại Chùa Bà Thiên Hậu (phường An Xuyên) và phát gạo từ thiện cho bà con trong tỉnh. Dịp này, người dân khắp nơi đổ về dâng hương, cúng lễ và cầu bình an, may mắn.

Nét riêng lễ Vu lan của người Hoa 

Là một trong những lễ lớn và quan trọng, lễ Vu lan (dân gian còn gọi lễ báo hiếu) của cộng đồng người Hoa vùng đồng bằng sông Cửu Long nói chung, người Hoa Cà Mau nói riêng có những nét văn hoá riêng.

Nghệ sĩ thăng hoa cùng tình yêu Việt Nam

Tháng 9 này, làng giải trí Việt trở nên sôi động hơn bao giờ hết khi hơn 20 MV ca nhạc với chủ đề quê hương, đất nước đồng loạt ra mắt, chào mừng kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9.

Người kể chuyện bằng ánh sáng

Chơi ảnh nghiệp dư từ năm 2007, nhưng dấu mốc đưa Nguyễn An Di trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp là vào năm 2020, khi con trai của anh cũng mê nhiếp ảnh và anh muốn tìm hiểu sâu hơn để dẫn dắt.

Tổng duyệt chương trình nghệ thuật “Từ mùa Thu ấy”

Tối 1/9, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh, Ban Tổ chức chương trình nghệ thuật 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9 đã tiến hành tổng duyệt chương trình nghệ thuật với chủ đề “Từ mùa Thu ấy”.

Thắp hoa đăng, thắp sáng tâm hiếu hạnh

Vu Lan là mùa của tri ân và báo hiếu, là dịp để mỗi người con dừng lại giữa dòng đời hối hả, lắng lòng tưởng nhớ đến công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ. Trong khoảnh khắc linh thiêng ấy, mỗi ngọn hoa đăng được thắp lên không chỉ đơn thuần là ánh sáng lung linh giữa màn đêm, mà còn là biểu tượng của tình yêu thương, của tâm hiếu hạnh được gửi gắm vào đời.

Tổ quốc và người lính biển

Là nghệ sĩ mặc áo lính, có hơn 30 năm trong quân ngũ, thế nhưng mỗi lần cầm máy sáng tác và lan toả hình ảnh ngợi ca vẻ đẹp thầm lặng của người lính, Nghệ sĩ Nhiếp ảnh (NSNA) - Thượng tá Nguyễn Trung Trực đều rưng rưng cảm xúc. 

Keo sơn gắn bó nghĩa tình Bắc – Nam

Trong những ngày lưu lại Thủ đô, các nghệ sĩ đến từ hai tỉnh Cà Mau và Ninh Bình đã cùng nhau mang đến những tiết mục văn nghệ đặc sắc, giàu bản sắc, phục vụ Nhân dân. Mối quan hệ kết nghĩa truyền thống từ những năm đất nước còn chưa trọn vẹn, nay lại thêm gắn bó, thắm tình trong không khí cả nước hướng về kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9.

'Mưa đỏ' vượt 300 tỷ đồng sau 9 ngày

"Mưa đỏ" - phim về cuộc chiến bảo vệ thành cổ Quảng Trị - đạt 300 tỷ đồng sau 9 ngày, là hiện tượng chưa từng có với dòng phim Việt đề tài chiến tranh ở phòng vé trong nước.

Văn hoá của Bạc Liêu cũ cũng là sức mạnh của tỉnh mới Cà Mau

Công ty Ants Media vừa phối hợp với Nhà văn Phan Trung Nghĩa, Chi hội phó Chi hội Nhà văn Việt Nam tại Cà Mau, thực hiện dự án phim tài liệu nghệ thuật chính luận “Bạc Liêu chiều sâu văn hoá”. Phim có độ dài 6 tập, dựa trên ý tưởng từ quyển sách “Một trang đời mở ra” của nhà văn Phan Trung Nghĩa. Và chính tác giả giữ vai trò biên kịch và điều hành sản xuất của phim.