(CMO) Chuyện bà Tư Lệ (Nguyễn Thị Lệ, ngụ Ấp 2, xã Khánh Bình Đông, huyện Trần Văn Thời) đi mót lúa, hái rau làm từ thiện đã không còn xa lạ với người dân ở đây. Điều trân quý, cảm phục ở người phụ nữ này là bà giúp đỡ người khác ngay cả khi gia đình mình cũng không khá giả gì.
Trưa. Nắng như đổ lửa. Mồ hôi ướt đẫm chiếc áo khoác bạc màu. Bà Tư vẫn lặng lẽ một mình giữa cánh đồng mênh mông, lưng lom khom, đôi tay thoăn thoắt lần theo gốc rạ nhặt từng bông lúa. Bà mót lúa sau khi người ta thu hoạch rơi vãi, mang về phơi, bán lấy tiền, tích cóp giúp những người nghèo khó hơn mình.
Vui gánh cuộc đời
Đi mót lúa đã cực nhưng đoạn đường mang lúa về còn cực hơn vì bà đi bộ chứ không biết chạy xe. Được chừng 10 kg lúa là bà Tư phải khệ nệ mang về nhà, đổ ra sân phơi cho kịp nắng rồi lại tiếp tục ra đồng mót tiếp. Bà đi từ cánh đồng gần nhà cho đến tận cánh đồng cuối ấp. Với nụ cười thật tươi, bà Tư khoe: “Hổm rày tôi mót được trên 100 kg rồi, đang phơi. Lúa này bán được 6 ngàn một ký”.
Bà Tư Lệ trên cánh đồng bao la giữa trưa hè nắng gắt nhặt từng bông lúa còn sót lại để dành làm từ thiện. |
Mùa nào việc nấy. Hết đi mót lúa, mùa hạn, bà Tư đi cắt rau muống đồng bán. Ở Ấp 2 này mọi người quá quen thuộc với chuyện bà Tư đầu tắt mặt tối đi làm kiếm từng đồng để làm từ thiện nên ai cũng vui, nếu nhà mình gặt lúa là cho bà Tư biết ngày, hay đám rau muống ngoài đồng đã lên xanh. Khi lúa không còn, rau chưa kịp vươn ngọn, bà Tư đi cắt rau mướn, dặm lúa mướn, làm cỏ mướn. Công cắt 1 kg rau là 1 ngàn đồng, làm cỏ được trả 7 ngàn đồng mỗi giờ. Ai thuê gì làm nấy, nhưng tất cả số tiền kiếm được, bà Tư đều mang tặng cho láng giềng đang trong cơn bĩ cực.
Mót được ít lúa, bà Tư tranh thủ mang về phơi cho kịp nắng. |
Chị Nguyễn Thị Phượng, hàng xóm bà Tư Lệ, bộc bạch: “Dì Tư sống rất chan hòa, quan tâm đến mọi người xung quanh. Có hôm đi mót lúa hay hái rau ở nhà tôi, đến trưa tôi chừa phần cơm cho dì ăn, rồi nghỉ ngơi lại nhà tôi, chiều đi làm tiếp khỏi mất công về nhà xa. Mỗi khi thu hoạch rau, tôi đều gọi Dì Tư qua làm. Dì ấy làm cực khổ mà không bao giờ than vãn, lúc nào cũng cười nói vui vẻ. Làm được bao nhiêu tiền là giúp đỡ người khác hết".
Dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, nụ cười tươi, gương mặt phúc hậu, ở bà Tư Lệ luôn toát ra vẻ lạc quan, yêu đời. Nhìn bề ngoài, ít ai ngờ được cuộc đời bà Tư đã trải qua vô vàng gập gềnh. Bà Tư so sánh: “Đời tôi khổ như cái tên Lệ của tôi vậy. Khóc hết nước mắt rồi”.
Năm 23 tuổi, bà Tư Lệ lấy chồng. Sống với nhau hơn 3 năm, được 2 mặt con, người chồng âm thầm bỏ đi biền biệt với người phụ nữ khác. 3 mẹ con sống trong cảnh bơ vơ, không đất, không nhà, không nghề nghiệp. Bà Tư Lệ nhớ lại: “Lúc đó, con tôi mới được một, hai tuổi mà tôi đành phải để con khát sữa, thiếu sự chăm sóc, đi làm thuê để 3 mẹ con có cái ăn. Thiếu thốn trăm bề, 2 đứa con, đứa nào cũng ốm trơ xương. Thằng Út bị nhiễm chất độc da cam, thần kinh không được bình thường, cơ thể ốm yếu, tật nguyền, bệnh tật triền miên. Có lúc tôi muốn tự tử cho rồi vì tủi cho đời mình sao khổ quá nhưng nghĩ đến các con nên tôi mới có động lực để sống tiếp”.
Lây lất qua ngày, rồi đến khoảng năm 1990, bà Tư Lệ được Nhà nước cấp 2 công ruộng tại Ấp 2, xã Khánh Bình Đông. Nhận đất, bà Tư Lệ mừng rơi nước mắt, bởi ít nhất, từ đây bà cũng đã có chỗ cất nhà che mưa che nắng, có kế sinh nhai cho 3 mẹ con. Bà Tư Lệ chăm chỉ làm lụng, trồng màu, nuôi heo, đặt rượu… quyết tâm làm để nuôi con khôn lớn và quên đi nỗi buồn riêng.
Nhưng cuộc đời vẫn còn muốn thử thách lòng kiên trì của bà một lần nữa. Bà Tư nhớ như in, vào một ngày năm 2012, con trai Út của bà (anh Nguyễn Việt Hà) bị bể ruột thừa phải chuyển lên bệnh viện ở TP. Hồ Chí Minh mổ khẩn cấp. Cùng lúc đó, bác sĩ cho hay con bà bị khô thận, sạn thận, sạn bàng quang phải mổ gấp với số tiền trên 50 triệu đồng. Vay mượn của bà con hàng xóm vẫn không đủ tiền, còn nước còn tát, bà Tư cố 1 công đất chữa trị cho con.
Bao tháng trời cùng con trai chống chọi với bệnh tật nơi bệnh viện, bà Tư chi tiêu dè dặt từng đồng, ăn cơm từ thiện, ngủ hành lang bệnh viện mới mong đủ tiền trả viện phí. Trong hoàn cảnh đó, bà vẫn thấy phần nào ấm áp tình người bởi bà nhận được rất nhiều sự động viên, chia sẻ của những người xung quanh. Bà Tư không cầm được nước mắt mỗi khi nhận được tiền của bà con hàng xóm Ấp 2, của chùa chiền, của các tổ chức đoàn thể gom góp gởi lên cho bà.
Gieo những mầm nhân
Rồi sức khỏe của anh Hà dần hồi phục trong tình yêu thương, chăm sóc của mẹ, sự đùm bọc, sẻ chia của bà con lối xóm. Sau trận cấp cứu đó, anh Hà dần hồi phục và còn khỏe mạnh hơn trước khi phẫu thuật. Kể từ đó, anh Hà xin mẹ theo chị của mình đi làm việc ở TP. Hồ Chí Minh cho đến nay.
Nhìn con khỏe mạnh, có thể tự làm việc nuôi thân, bà Tư Lệ quên hết bao nỗi buồn phiền, vất vả, lo toan. Để chia sẻ gánh nặng với gia đình, con gái lớn của bà Tư đã sát cánh cùng bà làm lụng kiếm tiền trả nợ và chuộc đất. Từ năm 2012 đến nay, cứ đều đặn hằng tháng, con gái bà Tư đều gởi tiền về cho mẹ trả dần số nợ. Giờ đây, không chỉ chuộc lại đất, bà Tư còn sang nhượng thêm được 1 công đất vườn. Bà Tư cười mãn nguyện: “Đất này để dành cho thằng Hà, sau này tôi có chết thì còn đất, còn nhà cho nó ở. Tội nghiệp nó thiệt thòi, bệnh tật từ nhỏ. Chị Hai nó thì đã có cuộc sống ổn định rồi, tôi cũng nhẹ lo”.
Từ sau khi con trai hết bệnh, bà Tư Lệ bắt đầu âm thầm làm từ thiện, vì hơn ai hết bà thấu hiểu được nỗi khốn khổ khi lâm vào cảnh túng quẩn là thế nào. Bà Tư Lệ bộc bạch: “Lúc tôi khổ, người ta giúp tôi mà không đòi hỏi tôi phải trả ơn. Bây giờ tôi đi làm kiếm tiền giúp lại người khác, dù không nhiều nhưng đó là tấm lòng của tôi. Tôi làm vất vả thiệt, nhưng nghĩ tới chuyện giúp được người khác còn khó khăn hơn mình thì tôi không còn mệt nữa”.
Ông Nguyễn Văn Thiệt, cùng ngụ Ấp 2, xã Khánh Bình Đông, bày tỏ: “Tôi leo dừa té, bị liệt nửa người nằm một chỗ gần 4 năm nay. Chị Tư hay ghé thăm tôi lắm, hỏi thăm, động viên, trò chuyện cho tôi đỡ buồn. Tết năm rồi chị còn cho tôi 200 ngàn đồng. Rồi chị đi vận động, ai cho gì là mang đến đưa vợ tôi liền. Chị Tư hiền, sống đạo đức lắm”.
Thấy việc bà Tư làm có ý nghĩa nên hiện trong xóm có thêm 3 người bạn của bà Tư cùng tham gia đóng góp và vận động đóng góp làm từ thiện. Hễ nghe ở đâu có người bệnh nặng hay hoàn cảnh khó khăn là nhóm của bà Tư tìm đến giúp đỡ. Mỗi tháng, nhóm còn ủng hộ 50 kg gạo cho nồi cháo từ thiện của Bệnh viện đa khoa huyện Trần Văn Thời.
Ông Dương Văn Lọ, Chủ tịch Hội nạn nhân chất độc da cam/dioxin xã Khánh Bình Đông, nhận xét: “So với nhiều hộ xung quanh, hoàn cảnh của chị Tư còn nhiều khó khăn. Ở đây ai cũng biết và thương chị. Nhưng quý nhất là chị không nghĩ cho mình, không đòi hỏi chính quyền phải lo cho mình mà nhường phần Nhà nước hỗ trợ cho người khác. Chị Tư còn đi làm kiếm tiền giúp người khó khăn hơn mình. Nhiều nạn nhân chất độc da cam trong ấp cũng được chị vận động cho tiền, gạo, quần áo”.
Tiếp tục với kế hoạch kiếm tiền làm từ thiện, bà Tư Lệ khoe: “Vài ngày nữa mót lúa xong, tôi lên Sài Gòn thăm con trai, con gái. Năm nào cũng vậy, mỗi khi lên thăm tụi nó là tui xin vào công ty làm thêm, 1 ngày cũng kiếm được 100 ngàn đồng chứ ít đâu. Rồi thứ Bảy, Chủ nhật tôi gói bánh ú, trút giá bán cho công nhân trong dãy tập thể. Mỗi chuyến thăm con, tranh thủ làm được vài triệu đồng, mang về giúp cho những người khổ hơn mình. Tôi thấy rất vui”.
Cho đi là nhận lại. Bà Tư không nhận lại bằng vật chất, thứ mà bà nhận lại không thể cân, đo, đong, đếm nhưng nó giá trị gấp ngàn lần. Đó là tình người, niềm tin cuộc sống; đó là sự lạc quan, yêu đời, thanh thản trong tâm hồn.
Bút ký của Kiều Oanh