ĐT: 0939.923988
Thứ ba, 29-7-25 14:51:22
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

“Nghĩa cụt” tài ba

Báo Cà Mau (CMO) Về xã Tân Ân Tây, huyện Ngọc Hiển, nhắc đến ông “Nghĩa cụt xáng cuốc” có lẽ ai cũng biết, riêng tôi đã 3 lần gặp, lần nào cũng nguyên vẹn cảm xúc và sự khâm phục dành cho ông. Ông là thương binh 2/4 Nguyễn Trọng Nghĩa (sinh năm 1959), Chi hội trưởng Chi hội Cựu chiến binh (CCB) ấp Ðường Dây, xã Tân Ân Tây.

Lần đầu tiên tôi gặp ông Nghĩa vào năm 2015, tại UBND xã Tân Ân Tây, trong bộ đồ lính màu xanh, giản dị, bạc màu, tay chống 2 nạng gỗ tìm gặp cán bộ xã để trao đổi chuyện làm cầu, lộ nông thôn. Ðúng dịp xuống xã viết bài chủ đề xây dựng NTM, tôi hẹn dịp gần nhất sẽ trở lại, theo ông ghi hình các công trình giao thông nông thôn (GTNT). Ðó cũng là thời điểm sơ khai xây dựng NTM ở xã Tân Ân Tây; điều kiện, đời sống bà con còn rất nhiều khó khăn, khi ấy, trong vai trò chủ công ty xây dựng tư nhân, ông Nghĩa đã tiếp sức, hỗ trợ rất nhiều cho người dân cũng như chính quyền địa phương nơi đây.

Năm 2017, tôi trở lại Tân Ân Tây, theo ông Nghĩa xuống công trình lộ GTNT do công ty ông đảm nhận. Vì địa hình cách trở, nên những chuyến theo chân ông Nghĩa đến các công trình hầu hết phải đi bằng vỏ máy. Nhớ nhất là chuyến đi về ấp Ðồng Khởi, ông Nghĩa chở chúng tôi lênh đênh sông nước cả chục cây số, gặp phải mưa to và chạy ngược gió, đến nơi mọi người đều ướt, lạnh cóng. Ấn tượng nhất trong tôi khi ấy là hình ảnh ông gác phần đùi phải ngắn ngủn treo qua cần cung chiếc máy xe, cùng nạng đỡ giúp chân ông đứng vững, điều khiển vỏ máy băng qua những con kênh nhỏ quanh co giữa rừng đước, rồi vươn ra sông lớn, có lúc chiếc vỏ như đứng khựng lại vì chạy ngược gió. Khi vỏ chuẩn bị cập bến, ông Nghĩa tiến nhanh về phía mũi, nắm dây hỗ trợ chúng tôi lên bờ, khi ấy chúng tôi dù lành lặn bỗng trở nên nhỏ bé trước người thương binh tài ba này.

Dù chỉ còn một chân nhưng ông Nghĩa làm được tất tần tật những công việc như của người bình thường, khoẻ mạnh.

Khi đến công trình lộ đang lấp mặt bằng đất đen ở ấp Ðồng Khởi, trông từng ánh mắt của bà con nơi đây vui hẳn, ông Nghĩa thay lời người dân nói lên cảm xúc vui mừng: “Gia đình tôi cũng như bà con ở xứ này mấy đời chỉ biết đi lại bằng xuồng ghe, nay có chủ trương làm lộ, mừng không thể tả. Thế nhưng, ngặt cái có một số hộ khó khăn, hộ nghèo phải chi 5-10 triệu đồng lấp mặt bằng làm lộ, họ không kham nổi. Trong hoàn cảnh đó, không lẽ nhà nghèo thì không có lộ đi qua, nên trong khả năng có thể, tôi ra công giúp bà con nghèo được phần nào thì tôi rất sẵn sàng, để sớm hoàn thiện công trình, có lộ tiện cho bà con đi lại, xóm làng cũng phát triển”.

Ông Lê Minh Thuỳ, Phó bí thư Thường trực Ðảng uỷ, Chủ tịch HÐND xã Tân Ân Tây, ghi nhận: “Không chỉ giúp hộ nghèo, hộ khó khăn san lấp mặt bằng, làm lộ; khi nhận cải tạo đất vuông, ông Nghĩa cũng giảm tiền, cho bà con nợ, khi xổ vuông có thì trả sau. Công trình lộ san lấp mặt bằng do ông Nghĩa đảm trách, đi đến ấp nào cần giúp đỡ, ông đều sẵn lòng. Thành quả xây dựng NTM ở Tân Ân Tây có công sức đóng góp từ ông Nghĩa rất nhiều”.

  Ông Nghĩa luôn xông xáo, nhiệt huyết trong những chuyến công tác cơ sở.

Gần đây nhất, tôi tìm gặp ông Nghĩa tại nhà riêng giữa làng rừng, nơi ông đang canh tác hơn trăm công vuông, thành quả ông Nghĩa tích góp được từ những ngày đầu về ấp Ðường Dây lập nghiệp.

Ngồi trên bộ ván cạnh chái bếp sau nhà, ông Nghĩa nhớ lại chuyện của hơn 50 năm trước. 13 tuổi, ông đã tình nguyện làm giao liên huyện Tư Kháng (nay là huyện Ðầm Dơi); sau ngày giải phóng, ông nhận nhiệm vụ tại Bưu điện huyện. Năm 1978-1979, được đưa đi học Trường Trung cấp Nông nghiệp tại Cần Thơ, khoảng thời gian này, ông Nghĩa tiếp tục làm đơn tình nguyện tham gia bảo vệ Tổ quốc ở biên giới Tây Nam. Trong nhiều trận đánh trên chiến trường Campuchia, ông Nghĩa nhiều lần bị thương, nặng nhất là trận đánh vào cuối năm 1979, ông bị thương nặng, vết thương nhiễm trùng, phải cưa chân. Sức khoẻ bình phục, ông được đưa đi học Trường Công nông 1, về nhận nhiệm vụ Cửa hàng trưởng Thương nghiệp huyện Ngọc Hiển; khi Thương nghiệp giải thể, ông được phân công về Huyện uỷ Ngọc Hiển, sau đó vì lý do sức khoẻ, ông Nghĩa xin nghỉ chính sách.

Ông Nghĩa nhớ lại: “Nghỉ việc sẽ không có nguồn thu, tôi suy nghĩ phải có cái nghề trong tay thì may ra mới đảm bảo cuộc sống về sau và lo cho tương lai các con. Thời đó, tôm cá thiên nhiên nhiều vô số, suy đi tính lại, tôi quyết định đầu tư nghề đóng đáy bè. Nhờ đó mà gia đình tôi có điều kiện vươn lên, cuộc sống khá hơn. Tích góp tiền, năm 1999, tôi cùng người chị mua được gần 200 công vuông ở ấp Ðường Dây, canh tác đến nay”.

Cùng góp mặt tại buổi trò chuyện, ông Nguyễn Huy Giáp, Trưởng ban Công tác Mặt trận ấp Ðường Dây, tấm tắc: “Ông “Nghĩa cụt” giỏi nhất xứ này, thứ gì cũng mần được, buông nghề này ổng bắt nghề kia, người lành lặn, khoẻ mạnh chưa chắc qua ổng. Bởi đâu chỉ dừng lại ở nghề hàng đáy, ông giỏi tính toán, cái đầu đi trước thời đại và bắt nhịp trúng nhu cầu xã hội. Vì thế, ông cũng là người tiên phong, dám đầu tư tiền tỷ mua cơ giới, thiết bị, thành lập Công ty TNHH MTV xây dựng Trọng Nghĩa, chuyên thi công công trình cầu, lộ GTNT, xáng cuốc cải tạo vuông tôm... Trong quá trình thi công, gặp cầu hư, cầu gãy án ngữ, ông Nghĩa còn "ra tay nghĩa hiệp", dọn trống, giúp bà con an toàn khi lưu thông. Khi san lấp mặt bằng làm lộ, có hộ khổ quá, ông hỗ trợ luôn; chưa kể một số trụ sở ấp kinh phí hạn chế, ông ra công lấp mặt bằng, giúp địa phương có nơi xây dựng trụ sở sinh hoạt văn hoá khang trang...”

Với ông Nghĩa, đây cũng là cách ông vận dụng việc học tập và làm theo Bác trong cuộc sống hàng ngày, trong khả năng có thể, làm được việc gì có lợi cho bà con và quê hương thì gắng sức làm.

Là người tích cực đóng góp cho công tác an sinh xã hội ở địa phương, tấm gương thương binh vượt khó làm kinh tế giỏi, cán bộ hội nhiệt huyết, quan tâm, chăm lo đời sống và quyền lợi cho hội viên; nhưng ông Nghĩa không cần thành tích, danh lợi hay thù lao về mình, mà chỉ âm thầm làm việc thiện nghĩa, giúp ích cho đời.

Ông Nghĩa giải thích: “Hiện tại, từ vuông tôm, nghề xáng cuốc, nghề thu mua gỗ đước... cho thu nhập ổn định 40-50 triệu đồng/tháng, ở quê có tôm, cá, có rau tự trồng, phục vụ cho bữa ăn nữa thì xem như cuộc sống lý tưởng quá rồi, vậy là có phúc lắm rồi. Tâm nguyện đến cuối đời của tôi là còn sức khoẻ thì còn phục vụ cho quê hương và sẵn lòng giúp đỡ bà con nghèo, cũng như góp sức cùng địa phương xây dựng tổ chức hội CCB vững mạnh, làm nòng cốt khơi dậy mọi phong trào thi đua ở địa phương”.

 Ông Nghĩa (bìa trái) cùng cán bộ xã, các hội, đoàn thể ở ấp Đường Dây bàn kế hoạch tiếp sức cùng xã Tân Ân Tây xây dựng xã NTM nâng cao.

Trước khi từ giã ra về, đi một vòng khu vườn của ông Nghĩa, dưới ao nuôi cá, trên liếp trồng dừa, cây ăn trái và nuôi gia cầm, rồi có những khoảnh đất riêng biệt trồng các loại rau phục vụ bữa ăn hàng ngày, cùng với hơn 100 công vuông, mỗi con nước xổ vuông có tôm, cá ăn không xuể… Có lẽ, đây sẽ là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng, là ước mơ của rất nhiều người.

Cùng đến nhà ông Nghĩa với tôi hôm ấy còn có ông Tô Quốc Tảng, Chủ tịch Hội CCB xã Tân Ân Tây. Trên đường về, ông Tảng nhắc đi nhắc lại: “Ở xã mà có nhiều tấm gương sống có nghĩa tình, trách nhiệm với quê hương như ông “Nghĩa cụt” thì bà con và quê hương mình đỡ lắm!”.

Thời son trẻ, ông Nghĩa đã kiên trung, hiên ngang giữa chiến trường để bảo vệ độc lập, tự do cho dân tộc. Nay trong thời bình, dù khuyết một phần cơ thể, sức khoẻ hạn chế, đi lại khó khăn, song ông vẫn tiếp tục nỗ lực vượt qua mọi hoàn cảnh, tiên phong trong lao động sản xuất, trong đời sống, trở thành tấm gương sáng để thế hệ con cháu học tập, làm theo. Quý hơn, khi hành động, việc làm và trái tim ông Nghĩa luôn rộng mở, hướng tới những nghĩa cử cao đẹp, sống nặng ân tình và trách nhiệm với người nghèo, với quê hương!

 

Loan Phương

 

Lắng lòng tháng bảy

Mỗi độ tháng Bảy về, đất trời như lắng lại không khí tri ân những người con ưu tú đã ngã xuống vì độc lập, tự do của Tổ quốc. Trong dòng chảy lịch sử đấu tranh giải phóng dân tộc, cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân 1968 là dấu son, nhưng cũng đầy mất mát, bi thương. Tại Cà Mau, nhiều chiến sĩ, đồng bào đã hy sinh anh dũng, để đổi lấy cuộc sống  hoà bình.

Ở ngã tư sông

Về trung tâm xã Ðầm Dơi, đi từ đường Dương Thị Cẩm Vân lên cầu, đập vào mắt là tượng đài Anh hùng Lực lượng vũ trang Nhân dân Dương Thị Cẩm Vân sừng sững bên bờ ở ngã tư sông, khắc ghi chiến công của nữ kiện tướng chiến hào trong những năm bao vây, đánh lấn Chi khu Ðầm Dơi. Ở góc tường rào bê-tông là bức phù điêu tái hiện cuộc chiến đấu kiên cường của quân và dân huyện Ðầm Dơi ngày trước trong 21 năm kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Tiếc là ở đây còn thiếu tượng đài khắc hoạ hình ảnh 26 người chết và hàng trăm người bị thương, hàng chục người bị bắt bớ, tù đày trong cuộc đấu tranh trực diện ngày 23/10/1961 quy mô lớn nhất và bị đàn áp đẫm máu nhất trong tỉnh lúc bấy giờ.

Quá khứ hào hùng - Hiện tại vươn xa

Báo - đài là hợp chất gắn kết niềm tin giữa Ðảng với Nhân dân như bê-tông cốt thép, là ngọn lửa giữa đêm đông nung sôi bầu nhiệt huyết hàng triệu trái tim yêu nước, thương dân; là ánh đèn pha giữa đêm đen soi sáng mọi bước đường khi dân tộc ta xông lên chiến đấu và chiến thắng quân thù; là ánh mặt trời chân lý xua tan âm u, tâm tối, đem lại mùa xuân của hạnh phúc con người và tô thắm màu cờ của nhận thức, lý tưởng, lẽ sống đối với biết bao thế hệ...

Một thời làm báo

Cà Mau, mảnh đất tận cùng Tổ quốc, nơi sông ngòi chằng chịt, rừng đước bạt ngàn và con người mang trong mình chất mộc mạc, chân thành, hào phóng của miền Tây Nam Bộ. Ở đó, tôi đã sống và cống hiến với những năm tháng làm báo đầy nhiệt huyết, nơi mà mỗi dòng chữ, mỗi câu chuyện đều thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và cả nụ cười. Một thời làm báo tại Cà Mau là ký ức không thể quên, như cuốn sách cũ, dù thời gian có làm phai màu bìa, nhưng những trang bên trong vẫn sống động.

Báo giấy - Ký ức một thời vàng son

Chẳng nhớ rõ từ khi nào, những sạp báo giấy giữa lòng thành phố đã biến mất dần trong xu thế không thể tránh khỏi khi công nghệ thông tin bùng nổ, với sự "lên ngôi" của báo điện tử, mạng xã hội. Báo giấy - mấy ai còn nhớ một thời vàng son...

Những địa chỉ đỏ trên quê hương anh hùng

Trong những năm kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ cứu nước, Cà Mau là căn cứ địa cách mạng, là địa bàn đứng chân hoạt động của nhiều đồng chí lãnh đạo cấp cao của Ðảng và Nhà nước. Từ rừng đước, rừng tràm thành làng rừng kháng chiến; từ xóm ấp, chùa chiền, nhà dân thành nơi nuôi chứa cán bộ.

Nhà báo Trần Ngọc Hy một lòng trung kiên, bất khuất

Năm 1943, tốt nghiệp Diplôme, Trần Ngọc Hy về quê tham gia phong trào nông dân đấu tranh chống bọn địa chủ ác bá, chống bọn chính quyền tay sai hà khắc bóc lột nông dân, chống sưu cao thuế nặng.

Báo chí cách mạng Cà Mau góp phần động viên, cổ vũ kháng chiến

Báo chí cách mạng không những góp phần động viên, cổ vũ mà còn là “vũ khí sắc bén” trong các cuộc kháng chiến chống quân xâm lược, thống nhất đất nước. Lịch sử dân tộc Việt Nam là lịch sử của những cuộc đấu tranh dựng nước và giữ nước vĩ đại. Trong nhiều loại vũ khí chống chọi với quân thù, có một thứ vũ khí “thanh cao mà đắc lực”, “có sức mạnh hơn mười vạn quân”. Ðó là văn chương nghệ thuật, đặc biệt là văn chương, báo chí cách mạng Hồ Chí Minh.

Phan Ngọc Hiển - Nhà báo cách mạng trên vùng đất Nam Bộ

Tuần báo Tân Tiến số phát hành trung tuần tháng 2/1937, chủ bút Hồ Văn Sao giới thiệu với độc giả: “Bạn tôi Phan Ngọc Hiển, tức Phan Phan, một nhà văn chân chính - lương tâm, bắt đầu đi khắp Nam Kỳ để làm phận sự nhà báo - năm nay lần lượt bạn Phan Ngọc Hiển sẽ hiến cho độc giả: 1. Ðại náo thôn quê - 2. Tinh thần bạn trẻ nước nhà - 3. Giọt nước mắt của dân - 4. Thương - là 4 vấn đề quan hệ xã hội cần thay đổi - muốn tránh sự sơ sót, ngoài những tài liệu của bạn tôi thâu thập trong những lúc gian nan, nay bạn tôi cần đi viếng các làng, dân quê, bạn trẻ... cho cuộc điều tra thêm chu đáo - luôn tiện biết nhau, biết điều sơ sót của Tân Tiến đặng sửa đổi...”.

Nguyễn Mai và những chuyện đời thường

Người đa tài nhất trong những người cầm bút vùng Tây Nam Bộ những năm đánh Mỹ cứu nước là Nguyễn Mai. Anh viết thạo, viết vững chắc các loại ký, truyện, bình luận, xã thuyết và tuỳ bút... Anh sử dụng được các thể loại thơ, đặc biệt thơ trào lộng.