ĐT: 0939.923988
Thứ ba, 7-1-25 22:35:59
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Đường về nhà mình không còn xa nữa, má ơi!

Báo Cà Mau Tết Giáp Ngọ 2014, tôi có gửi cho anh lá thư viết về phong tục Tết Nguyên đán “hơi xưa xưa một chút” theo gợi ý của anh. Bài đã được đăng trong số báo Xuân Cà Mau năm ấy. Nghe nói bài được mấy ông già quê mình khen là “đọc được”. Tôi rất cảm động.

Anh Kh.P thân mến!

Tết Giáp Ngọ 2014, tôi có gửi cho anh lá thư viết về phong tục Tết Nguyên đán “hơi xưa xưa một chút” theo gợi ý của anh. Bài đã được đăng trong số báo Xuân Cà Mau năm ấy. Nghe nói bài được mấy ông già quê mình khen là “đọc được”. Tôi rất cảm động.

Gần đây, anh có hỏi tôi, bước sang tuổi 76 rồi, có đi đâu xa không? Trong năm, tôi có về quê Phú Tân thăm nhà đôi lần, anh ạ. Lần nào cũng có chuyện vui muốn kể lại cho những người xa quê cùng nghe. Một trong những câu chuyện rung động nhất là về con đường - theo cách nói của bà con là những con lộ mới tươi vừa đắp trong xóm, trong ấp.

Con đường về ấp Đường Cày, xã Phú Tân, huyện Phú Tân ngày nào lầy lội, giờ đã được bê-tông hoá.             Ảnh: MINH TẤN

Như anh đã biết, quê mình sông, rạch chằng chịt, đất đai lại thấp và mềm nên rất khó khăn trong việc mở mang đường sá. Nguồn đá sỏi, xi-măng, sắt thép địa phương lại không có, hầu như hoàn toàn phải mua và vận chuyển từ xa về. Sau giải phóng, bà con mình tự làm đường cho xe máy, xe đạp chạy bằng nguyên liệu gì, anh còn nhớ không? Đó là đất hầm, có người gọi đất nung. Mỗi xóm, mỗi thôn tự hầm những sọt đất hết sức thủ công rồi đem rải trên mặt lộ, trông đỏ ối mà có lẽ trên trái đất này ít nơi nào có con đường mang màu sắc nên thơ đến như vậy. Nhưng chỉ vài ba tháng sau thì những hòn đất nung ấy biến mất vào trong bùn lầy. Đâu lại vào đó.

Năm 1985, tôi có soạn cuốn “Địa chí Minh Hải” (nay là Cà Mau và Bạc Liêu). Bí thư Tỉnh uỷ Minh Hải, lúc đó là ông Đoàn Thanh Vị, nói với tôi một cách hình tượng rất vui như thế này: Nếu xây được con lộ nhựa cho xe hơi chạy từ TP Cà Mau đến thị trấn Năm Căn chỉ hơn 52 cây số thì 1,3 triệu dân Minh Hải (theo con số thống kê lúc bấy giờ là cuối năm 1982) phải ròng rã suốt 2 năm trời không ăn uống, không đám cưới, đám hỏi, giỗ quảy… thì may ra có đủ tiền làm con lộ xe hơi đó. Ông Đoàn Thanh Vị giải thích thêm: Vùng đất bán đảo Cà Mau là “đất không có chân” lại có nhiều chuột bọ, cua, ba khía, lươn, lịch… đào bới làm hang, chui rúc phá hoại đáng kể đến công trình xây dựng bằng đất đắp…, chưa kể nơi đây có nhiều sông rạch, phải làm cầu; cho nên đòi hỏi kỹ thuật cao, phức tạp, tốn kém.

Vậy mà cuối cùng con lộ cũng đã hình thành mấy mươi năm nay rồi. Mỗi lần nhìn xe hơi các cỡ chạy thông thống từ Cà Mau đi Năm Căn và ngược lại mà sướng con mắt. Nhắc lại chuyện cũ trước hương hồn ông Đoàn Thanh Vị - chú Ba Vị để thấy ngày nay Cà Mau mình thay đổi biết chừng nào!

Anh Kh.P ơi, bây giờ tôi khoe với anh đường xe hơi ở Phú Tân quê tôi. Cách đây ba mươi mấy, bốn mươi năm, từ TP Cà Mau về nhà tôi ở Đường Cày - Cái Đôi Ngọn, sát thị trấn Cái Đôi Vàm gần như mất trọn một ngày bằng tàu. Sau này có cao tốc và ca nô thì đỡ hơn nhưng cũng tròm trèm một buổi. Vị chi từ Sài Gòn về đến nhà tôi phải hai ngày trời. Cho nên tôi có viết bài bút ký “Về nhà mình xa quá, má ơi!”. Không biết anh còn nhớ không? Chuyện như thế này: Năm đó, một lần vượt hơn 400 cây số từ Sài Gòn bằng đường bộ và đường sông về thăm má tôi ở Đường Cày. Vừa đến nhà, đặt ba lô xuống, tôi than: “Về nhà mình xa quá, má ơi! Con đi hai ngày mới tới”. Má tôi thoáng buồn và nói: “Mồ tổ mầy, tại con đi xa chớ nhà mình đâu có xa. Từ trước tới giờ nhà mình vẫn ở đây, chớ có dời đi đâu mà xa với gần. Má sanh con cũng tại căn nhà này…”.

Tôi rất ân hận lời nói vô tình của mình đã làm cho má không vui. Và mãi mãi tôi không bao giờ quên câu nói chân thật, mộc mạc từ đáy lòng của người mẹ ở miền quê cây tràm, cây đước mà rất sâu sắc ấy.

Một, hai năm gần đây, mỗi lần về thăm nhà thì thật quá gần rồi anh ơi! Từ Sài Gòn về nhà tôi chỉ trong ngày là tới. Đường lộ xe hơi đã phóng ngang trước sân nhà tôi hồi năm ngoái rồi. Lần đầu, tôi đi taxi từ TP Cà Mau chỉ hơn tiếng đồng hồ đã tới nhà. Hôm ấy, khi tôi bước xuống xe, đặt chân trước thềm nhà, nước mắt tôi bỗng dưng ứa ra. Dẫu ai đó có giàu óc tưởng tượng cách mấy cũng khó nghĩ ra lộ xe hơi chạy tới nhà mình như thế này. Ông nội, ông ngoại tôi, cha mẹ tôi lại càng không nghĩ tới có ngày chiếc xe bốn bánh chạy đến nơi sình lầy, ẩm thấp mà có tên Đường Cày xa lắc xa lơ như quê tôi.

Tôi còn nhớ như in, con lộ mà xe hơi chạy qua, ngày trước là nơi tôi đặt trúm, giăng câu, nước ngang đầu gối, bồn bồn, rau muống mọc um tùm. Thế mà giờ bê-tông, gạch đá đã “bò” tới làm cho bộ mặt làng quê văn minh hẳn lên, làm cho làng quê gần với thị thành hơn. Sáng sáng, từng tốp, từng tốp năm, bảy em học sinh trung học, nam có, nữ có, mặc đồng phục chạy xe trên con lộ bằng phẳng, sạch sẽ đó đến trường. Trông thấy các em mà trong lòng tôi nghĩ ngợi bao điều vui không tả được.

 Mấy tháng trước, em dâu tôi bệnh nặng, gia đình bấm điện thoại di động, gọi chiếc taxi 7 chỗ, chỉ mươi phút sau, xe đến đậu trước nhà, chở người bệnh đến Bệnh viện Đa khoa khu vực Cái Nước chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Nghĩ tới con đường sông rạch trước đây, gặp hoàn cảnh ngặt nghèo như bệnh tật, sinh nở thật ngao ngán, kinh hãi để rồi mừng vui như hôm nay.

Mấy lần tôi định mạo muội viết lá thư cảm ơn và tỏ niềm vui của mình đến lãnh đạo tỉnh Cà Mau mở những con đường “huyện nối huyện, xã nối xã, ấp nối ấp”. Nhưng mấy ông bạn già cản: Rằng chuyện ngạc nhiên của tôi là “chuyện nhỏ”, chuyện đương nhiên, chuyện bình thường quá, chưa chắc mấy ổng xúc động nhiều như tôi. Ở trên, người ta nghĩ những cái lớn hơn như đường Xuyên Á, đường Hồ Chí Minh, cầu Đồng Cùng, cầu Năm Căn… chẳng hạn. Còn con đường ô-tô về tới Đường Cày của tôi có gì ghê gớm lắm đâu mà làm tôi phải xúc động mạnh đến như vậy?

Mấy ông bạn già tôi nói như vậy thì tôi cũng nghe vậy, chớ thật lòng mà nói nơi “hang cùng ngõ hẻm” của miền quê sông nước mà có được con đường xe hơi láng bóng, làm sao tôi không xúc động! Đổi đời lắm! Sang trọng lắm! Đất nước hôm nay đã nghĩ tới dồn điện, dồn trường về đồng quê rồi. Đối với tuổi già còn gì vui hơn nữa khi thấy nơi mình sinh ra luôn đổi mới ngày một, ngày hai, phải không anh?

Hồi đầu năm ngoái, UBND tỉnh mua cho tôi vé máy bay, mời về Cà Mau họp bàn bộ phim nói về vùng đất tỉnh nhà. Anh có biết không, chỉ 45 phút bay, tôi đã có mặt tại TP Cà Mau rồi! Tôi nhẩm tính, từ Cà Mau về nhà tôi hơn tiếng đồng hồ bằng ô-tô nữa, vị chi từ TP Hồ Chí Minh về Đường Cày chỉ hai tiếng đồng hồ. Mấy đứa cháu ở quê nói vui, như vậy, lần sau, nếu bác Hai từ Sài Gòn về nhà bằng máy bay, gọi điện cho tụi cháu biết, để khi bác vừa bước lên máy bay, ở nhà bắt gà, làm thịt nấu cháo thì bác đến nhà nồi cháo cũng vừa chín!

Nhân đây, xin cung cấp cho anh tư liệu mà ít người biết, rằng chuyến máy bay đầu tiên chở khách từ Sài Gòn đến Cà Mau là ngày 23/1/1962. Trên đường bay, máy bay ghé qua Cần Thơ. Hành khách lúc bấy giờ khá đông, phần lớn là những người buôn bán. Dịp nào đó, tôi kể anh nghe chơi con đường hàng không Sài Gòn - Cà Mau có nhiều chuyện lạ thú vị lắm.

Gần ngày Tết, sợ mất thời giờ của anh, tôi xin tạm dừng bút. Người sống ngay tại Cà Mau nhiều khi không nhìn thấy Cà Mau đang thay đổi bằng người ở nơi khác đến, bằng người con đi xa trở về. Tôi nghĩ như vậy cho nên tôi kể có hơi huyên thuyên một chút. Anh đọc và cùng chia sẻ với tôi cho vui trong mấy ngày Tết nhé.

Năm mới Bính Thân, chúc anh dồi dào sức khoẻ, mọi sự tốt đẹp!./.

Trần Thanh Phương

Tám Nhanh làm giàu

(CMO) Thực ra gọi ông là Tám Nhanh là theo thứ bên vợ, bà Tám Nhã (Trần Thị Nhã). Ông Tám Nhanh sinh năm 1963, là con duy nhất của Liệt sĩ Võ Văn Năm. Cha ông hy sinh khi bà Nguyễn Thị Dẽ đang mang thai ông.

Nét chấm phá từ bức tranh giảm nghèo

(CMO) Tỷ lệ hộ nghèo giảm 2,76%, vượt kế hoạch đề ra, tương đương với 687 hộ đã vươn lên thoát nghèo. Đời sống của người dân đang từng ngày khởi sắc, bức tranh kinh tế - xã hội huyện nhà có nhiều thay đổi. Năm nay, bà con huyện Ngọc Hiển đón cái Tết ấm no, sung túc hơn.

50 năm - vọng mãi bản anh hùng ca

(CMO) Tết này nữa là tròn 50 năm cuộc Tổng tấn công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968. Trong khí thế hừng hực của cách mạng miền nam, ngày ấy quân và dân Cà Mau đã thấy hoà bình, thống nhất đang đến thật gần.

Năm mới thắng lợi mới

(CMO) Năm 2017, trong bối cảnh còn gặp nhiều khó khăn, thách thức, song, với sự đoàn kết, nỗ lực phấn đấu của cả hệ thống chính trị, cộng đồng doanh nghiệp và nhân dân, tình hình kinh tế - xã hội, quốc phòng - an ninh, công tác xây dựng Đảng và hệ thống chính trị tỉnh nhà tiếp tục chuyển biến tích cực, toàn diện trên các lĩnh vực. Đây là nỗ lực lớn, là tiền đề quan trọng để Cà Mau thực hiện thắng lợi những mục tiêu, nhiệm vụ của năm bản lề 2018.

Vững tâm bước vào năm mới

(CMO) Là tỉnh cách xa trung tâm chính trị, kinh tế của vùng và cả nước, điều kiện đi lại hết sức khó khăn; là "đứa con út chót" ở nơi cuối cùng Tổ quốc giữ gìn biên cương lãnh thổ nên Cà Mau được sự quan tâm đặc biệt của Đảng và Nhà nước.

Cho ngày xuân bình yên

(CMO) Không khí xuân đã tràn ngập trên các nẻo đường, người người, nhà nhà nô nức xuống phố hoà vào lễ hội của mùa xuân. Hoà trong dòng người ngược xuôi, tấp nập là hình ảnh các lực lượng làm nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự. họ luôn căng mình, túc trực 24/24, giữ bình yên cho ngày xuân.

Trao nông dân cơ hội làm giàu

(CMO) Năm 2017, huyện Thới Bình mạnh dạn tổ chức và liên kết thực hiện nhiều mô hình sản xuất mới, cách làm hay mang lại hiệu quả thiết thực, được nhiều nông dân quan tâm áp dụng vào sản xuất đạt hiệu quả cao.

Chó "độc nhãn"

(CMO) Quê tôi, mùng Ba Tết là ngày mặc định ai có con "gửi" thầy cúng đều mang nhang, đèn, gà thả vườn đến vái lạy, thay tom. Nhà tôi hơn mười năm trở lại đây cũng được cái vinh hạnh gần giống vậy. Người nhờ vả, người đồn đại theo hướng tôn vinh nhưng sau trước gì cũng vẹn tình, quà cáp hoặc phong thư... Có điều, họ không "thần tượng" tôi mà là con chó “độc nhãn”.

Trên dòng kinh Tám Khệnh

(CMO) Dòng kinh Tám Khệnh hôm nay trong tiết trời se se lạnh bỗng trở nên nhộn nhịp lạ thường. Những chiếc ghe chở cá tươi nối đuôi nhau cập bến. Không cần đợi lệnh phân công của ông chủ, lần lượt nhóm thanh niên khuân vác cá lên bờ, còn nhân công làm thuê thì bắt tay vào công việc thường nhật: phân loại cá, làm cá, phơi cá. Tiếng trò chuyện, tiếng nói cười huyên náo cả một khúc sông.

Động lực giảm nghèo

(CMO) Đảng viên giúp đỡ hộ nghèo là việc làm không mới đối với huyện Phú Tân và trở thành một trong những tiêu chí đánh giá đảng viên, tổ chức Đảng hằng năm. Song, cái mới ở đây là sự phối hợp chặt chẽ thực hiện các giải pháp đồng bộ, từ đó, tạo động lực, niềm tin để hộ nghèo phấn đấu tự vươn lên, không trông chờ, ỷ lại.