(CMO) Tìm về ký ức một thời oai hùng của chiến thắng Ðầm Dơi - Cái Nước - Chà Là qua lời kể của các cựu chiến binh mới cảm hết những gian khổ nhưng chan chứa tình yêu quê hương, đất nước của những người lính.
Chúng tôi ngồi trong căn nhà nhỏ của ông Nguyễn Tấn Lực (ấp Tân Thành, xã Tân Ðức, huyện Ðầm Dơi) mà lòng rộn ràng khi nghe ông kể về những ngày nơi chiến trường. Ông hào sảng: “Tôi nhớ như in ngày mình tham gia cách mạng là ngày 19/5/1960. Cũng ngày này, hai năm sau tôi tham gia Tiểu đoàn 306. Ðến ngày 9/10/1963, tôi tham gia cuộc chiến Ðầm Dơi - Cái Nước. Ðến ngày 9/11/1963, tôi lại cùng anh em đánh Chà Là. Khi đó tôi mới 20 tuổi, "sung" lắm, cứ thấy địch là muốn tiêu diệt vì nó làm khổ dân mình. Tôi đánh 58 trận mà trận nào cũng xung phong. Anh em trong trận đánh cùng tôi dũng cảm lắm, súng đạn ầm trời mà có đứa nào sợ đâu, cứ đánh, cứ tiến lên. Tụi nó cũng dữ dội, lại đông, rồi trang bị đủ súng ống hiện đại, có trực thăng yểm trợ. Tôi chỉ nghe tiếng đạn, tiếng bom... nổ rầm rầm, trước mắt là màu khói lửa cháy sáng ngùn ngụt. Anh em bị thương là kéo vào, rồi lớp khác ra tiếp. Cứ vậy mà nối đuôi nhau đánh đến hết trận mới thôi!".
Ông Nguyễn Tấn Lực mỗi ngày đều lau các bức ảnh xưa và giữ gìn cẩn thận. Ảnh: NHẬT MINH
Vừa nói ông vừa hướng mắt về xa xăm như nhớ lại những đồng đội đã nằm xuống. Những trận đánh đã qua cũng để lại trong người chiến sĩ năm nào những thương tích hằn sâu. 16 vết thương với 3 mảnh bom (trong đó có 1 mảnh ghim ở đầu) mà mãi 30 năm sau mới mổ lấy ra được 2 mảnh. Mảnh bom còn lại không lấy ra được nên mỗi lúc trái gió trở trời là thần kinh ông giật tê liệt, đau đến cứng người. “Tôi vẫn sống, được nhìn đất nước, quê hương hoà bình là mừng rồi. Anh em đồng đội hy sinh có chứng kiến được ngày vui này đâu!? Trong lúc ngủ mớ, tôi cứ đập tay, đập chân rầm rầm rồi hô xung phong. Bà xã tôi nói: “Ông lại nhớ thời đánh giặc hả?”. Nhớ chứ! Làm sao mà quên, trong mơ vẫn thấy mình cầm súng, thấy mình giết kẻ thù, thấy đồng đội mình thương tích nhưng vẫn cố giữ tay súng đến lúc kiệt sức mới thôi”, ông Lực bùi ngùi hồi nhớ.
Ông Lực thắp hương Bác Hồ và những chiến sĩ đã hy sinh. Ảnh: NHẬT MINH
Ở tuổi 80, ông Nguyễn Tấn Lực vẫn minh mẫn nhưng thính giác kém hơn xưa, phải nói rất to và gần thì mới có thể nghe rõ. Ông bảo: “Ngày xưa bom đạn nổ ầm ầm mà nghe rõ, giờ yên bình vậy mà cái tai không nghe lời, nhiều khi con cái nói to rát họng tôi mới nghe tiếng được, tiếng không. Nhưng văng vẳng trong tôi vẫn là giọng hô: “Tiến lên” của đồng đội, của anh em. Khó mà phai được!”.
Rời nhà ông Nguyễn Tấn Lực, chúng tôi tìm đến nhà ông Huỳnh Thanh Tòng, cũng là cựu chiến binh của trận Ðầm Dơi - Cái Nước - Chà Là. Người chiến sĩ năm nào tay bắt mặt mừng đón chúng tôi bằng nụ cười hồn hậu. Chúng tôi chưa kịp hỏi han câu chuyện, ông Tòng đã nói rôm rả: “Mấy cháu thu thập tư liệu viết hồi ký à?”. Chúng tôi hỏi ông còn nhớ gì để kể lại làm tư liệu không? Ông Tòng bảo: “Tôi đánh trận Cái Nước - Ðầm Dơi. Phía mình đưa quân vào, tụi nó phản kích khá ác liệt. Buổi sáng tụi nó điều 10 chiếc trực thăng... Anh Ba Trung (chỉ huy của tôi khi đó) nói là giờ đã tối quá, để sáng đánh tiếp đi. Chúng tôi cứ chiến đấu hết sức nhưng địch khá mạnh nên số chết và bị thương cả trăm. Năm đó tôi 16 tuổi, đã được học lớp đặc công 6 tháng nên không sợ gì cả. Ông già tôi cản, nếu không tôi đã đi đánh trận từ năm 14 tuổi.
Ông Tòng nói mình khoái súng và muốn diệt giặc trả thù cho người dân bị ức hiếp nên không sợ gì, cứ vào trận là xung phong: “Thấy anh em mình chết, bị thương là tôi nóng, xung phong lên để tiêu diệt hết lũ chúng nó. Súng đạn rải như rải trấu, tránh cũng chết. Lúc hoà bình, tôi nằm chiêm bao và giật mình một đêm mấy lần, tay chân quơ loạng xạ. Hồi đó kỷ vật còn nhiều nhưng 60 năm rồi, tôi cũng chia sẻ cho người này, người kia”.
Ông Huỳnh Thanh Tòng là cựu chiến binh của trận Đầm Dơi - Cái Nước - Chà Là, nay sống giản dị với công việc trồng trọt, chăn nuôi. Ảnh: NHẬT MINH
Trải qua những tháng ngày lăn lộn ở chiến trường, trên người ông Tòng đầy thương tích. 2 viên đạn M2 trúng phổi, 3 vết thương lớn do nổ lựu đạn, miểng bom… ghim người. Nhưng mỗi lần nhìn lại những vết thương lớn, ông Tòng chỉ thấy niềm tự hào, cười trong sung sướng, bởi mình đã góp một phần cho ngày giải phóng quê hương và thay đồng đội sống để nhìn ngày độc lập.
Những người chiến sĩ của trận Ðầm Dơi - Cái Nước - Chà Là nay đều đã lớn tuổi. Họ sống cùng những vết thương giày vò theo năm tháng nhưng ký ức oai hùng năm xưa mãi là của quý để dành cho thế hệ sau. Niềm hy vọng của các chú, các ông là hồi ký về một thời hào hùng được chép lại sống động để lớp trẻ hiểu được tinh thần yêu nước chống ngoại xâm của cha ông oanh liệt thế nào, biết trân quý nền độc lập, tự do của dân tộc ở hiện tại, từ đó sống có trách nhiệm, cùng góp sức xây dựng và bảo vệ quê hương./.
Lam Khánh