(CMO) Diễn viên Mai Huỳnh xuất thân là ca sĩ đoàn ca nhạc kịch thanh niên xung kích, sau đó theo học lớp kịch nghệ. Bất ngờ anh được Đạo diễn Phạm Kỳ Nam để mắt và mời vào vai bác sĩ trong bộ phim “Tự thú trước bình minh”. Cơ duyên với điện ảnh bắt đầu từ đó.
Đến nay, anh đã tham gia gần 100 bộ phim, với nhiều tính cách khác nhau, từ chính diện, phản diện... Ở thể loại nào anh cũng để lại ấn tượng mạnh cho người xem. Bây giờ khi nhắc tới anh, khán giả kể vanh vách một số vai chính diện anh từng đóng như: Thầy giáo Thành trong “Người đẹp Tây Đô”; Tư Thương trong “Chuyện ở quê”; Bác sĩ Thanh hiền lành, nhân hậu trong “Tự thú trước bình minh”…
Diễn viên Mai Huỳnh (bìa phải) trong một cảnh quay của phim “Nữ sát thủ”.Ảnh: Khánh Phương |
Cách đây hơn mười năm, tôi có dịp đóng chung với anh bộ phim “Mầm sống”. Anh vào vai phó tổng biên tập, còn tôi vai thư ký toà soạn nên thường phân đoạn nào có anh là có tôi. Diễn cùng nhau nhiều nên thân nhau lúc nào không hay. Anh có lối diễn rất thật, không gượng ép hình thể, nhăn mặt hay chau mày mà mọi thứ đều rất tự nhiên, từ ánh mắt, dáng đi cho tới lời thoại đều toát lên được tính cách của nhân vật một cách chuyên nghiệp, như thể anh chính là nhận vật vậy.
Anh nói với tôi, muốn giữ cho cảm xúc nhân vật được liền mạch thì trong thời gian làm phim, anh em mình xưng hô với nhau như nhân vật mình đang thủ vai thì khi vào diễn sẽ không bị sượng. Vậy là suốt thời gian đó, anh gọi tôi là cậu Tài, còn tôi gọi anh là anh Năm, Diễn viên Nguyệt Ánh thì gọi anh bằng Ba. Nhờ vậy, mấy phân đoạn sau tôi diễn tốt hơn và không còn áp lực nữa.
Phải thừa nhận, ngoài lối diễn tinh tế, sắc nét và rất thật, anh còn có cách truyền cảm hứng và dẫn dắt bạn diễn một cách tài tình.
Anh kể, quê anh ở "18 thôn vườn trầu" Bà Điểm. Lúc trước, anh thích ca hát lắm nên tham gia văn nghệ ở xã cho vui. Rồi một hôm có người cậu tới nhà chơi (cố NSND Ngô Y Linh), ông nói trên thành phố có tổ chức thi tuyển diễn viên cho đoàn ca nhạc kịch thanh niên xung kích, thích thì lên thi, đậu thì đi học bài bản đàng hoàng. Nghe ông nói, anh mừng thầm trong bụng vì sắp được thực hiện niềm đam mê của mình. Và anh đã thi đậu.
Mai Huỳnh bồi hồi nhớ lại: Trong lúc đang học thì có một đoàn phim ngoài Bắc vào muốn tìm một diễn viên nam đóng vai bác sĩ và anh đã lọt vào mắt đạo diễn.
Anh trải lòng, sau khi phim chiếu, nhiều người khen nên anh bắt đầu được nhiều đạo diễn chú ý và mời tham gia phim của mình. Từ đó đến nay, mỗi năm anh đóng vài phim, tính đến thời điểm này cũng khoảng 100 phim rồi. Mỗi phim khán giả đón nhận bằng cách riêng của họ, nhưng cái chung là ai cũng thích tôi đóng những vai hiền lành, mẫu mực chớ không muốn tôi đóng những vai khác.
Với dáng người cao ráo, gương mặt phúc hậu và đôi mắt biết nói, anh dễ dàng được đạo diễn mời vào các vai chính diện như: người đàn ông hiền lành, người cha mẫu mực, giám đốc… để rồi không biết từ lúc nào, khán giả đóng đinh luôn cho anh những vai đó. Thế nhưng, điều bất ngờ là khi thử sức ở các vai phản diện, anh cũng thành công, có thể hơn cả vai chính diện. Có lẽ vì điều này mà nhiều khán giả từng yêu mến anh ở vai chính diện cảm thấy hụt hẫng.
Khi được hỏi vì sao đang thành công ở những vai chính diện và được khán giả đón nhận nồng nhiệt, anh lại chuyển qua đóng phản diện, anh cười, "là nghệ sĩ thì không nên đóng đinh mình ở một tính cách nào đó, mà phải luôn sáng tạo và làm mới mình trong từng vai diễn". Và anh phát hiện ra những vai phản diện rất nhiều đất diễn, diễn viên thoải mái sáng tạo, không gò bó như chính diện.
Ít ai ngờ rằng, một người có khuôn mặt phúc hậu và đôi mắt buồn, lúc nào cũng đăm chiêu, từng được dán mác cho những vai hiền hậu, vậy mà đùng một cái vào các vai phản diện "ngọt xớt".
Tôi hỏi đùa: Đóng chính diện thành công quá, khi đóng phản diện có bị nhầm vai không? Anh cười hiền rồi nói: "Tôi đã từng đóng trong một bộ phim mà nhân vật hai tính cách khác nhau. Những phân đoạn đầu là phản diện, những phân đoạn sau là chính diện, nhưng cái nào ra cái đó. Theo tôi, là diễn viên chuyên nghiệp phải biết nắm bắt nhân vật. Khi cầm trên tay kịch bản mới là phải quên nhân vật cũ liền. Tóm lại, diễn viên chuyên nghiệp bản lĩnh phải vững vàng, phải biết mau nhớ và mau quên”./.
Khởi Huỳnh