Những tia nắng vàng vẫn rót xuống đầy ngõ vắng. Tháng Giêng màu trời trong xanh, cây cỏ đâm chồi nảy lộc. Ta bước ra sân nhà, nhìn con đường dài rộng ngược xuôi. Những cuộc rời đi trong vội vã, bên hiên nhà mẹ già đứng khum tay che nắng nhìn theo bóng dáng thân thuộc khuất dần sau bụi tre đầu ngõ.

Lối quê. Ảnh minh họa: C.T
Ta cũng bắt đầu tan vào dòng người tất bật, trở về với cuộc sống làm người xứ lạ. Mâm cơm trước buổi rời đi chất chứa bao niềm lưu luyến. Những khoảng trầm rơi lặng, chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ có những ánh mắt nhìn nhau. Thời gian cứ mải miết trôi, cuộc sống bộn bề như cuốn con người ta đi xa. Như buổi lần đầu rời xa mẹ, những trằn trọc âu lo vẫn còn vẹn nguyên dù cho đời ta đã lớn. Đưa tay hứng những giọt nắng tháng Giêng vàng ướp mật, lòng ta lại bồi hồi như thuở mới rời đi.
Mái nhà quê bốn mùa mưa nắng, ba mẹ vẫn ngồi ngóng đợi những đứa con xa trở về rồi lại rời đi. Mẹ không còn dặn ta đủ thứ chuyện trên đời, không còn sợ đường phố xa xôi, không còn sợ những lọc lừa thiệt hơn. Nhưng mẹ sợ những cuộc gọi về vội vã, sợ những chuyến về mà công việc bộn bề. Ba ngồi nhìn nắng rơi bên hiên, nheo mắt nhìn về phía con đường xa hun hút. Ở phía ấy, có những đứa con rời xa vòng tay ba mẹ mà tan vào giữa biển người mênh mông. Từng dòng nắng miên man trên làn tóc trắng ngần, ba mẹ lại ngồi tựa vào nhau giữa căn nhà quê bắt đầu trở về im ắng.
Bỏ lại tiếng thở dài mọc rễ ăn sâu vào đất, mẹ lại chuẩn bị túi quà quê cho ta đem về thành phố. Túi nhỏ, túi to lũ lượt chất đầy cả lối đi. Nhưng với mẹ thì chưa bao giờ là đủ. Chuyến xe đò cập bến, ta khệ nệ đồ đạc làm bác tài xế có phần gắt gỏng. Ba ngồi trong nhà nhìn ra sân nắng. Ánh nhìn khắc khoải của ba cứ gieo vào lòng ta một nỗi buồn giữa đêm dài xa xứ. Mẹ quay mặt đi lau nước mắt, chiếc khăn rằn xổ tung trong gió. Ta thấy bóng mẹ chênh vênh trong chiều nhạt nắng. Trên chiếc xe đò lắc lư, ta không dám ngoái đầu nhìn lại, sợ có phút yếu lòng mà chẳng thể rời đi.
Ngồi thẫn thờ trước phòng trọ, những người rời quê cũng bắt đầu lấp đầy các căn phòng trống. Chẳng có vẻ gì hồ hởi khi trở lại đây! Dường như không khí quê nhà vẫn còn ăm ắp trong họ. Bạn vỗ tay “làm gì như người mất hồn”. Ta ngước nhìn dòng đường chật nứt người dưng, thở dài không đáp. Hình như cơn say nắng quê nhà vẫn còn làm ta thấm mệt…
Ở quê giờ nắng, chắc ba mẹ cũng đang nhìn ra sân nắng. Những mùa nắng tháng Giêng đẹp mà buồn đến lạ!
Nguyễn Chí Ngoan

Truyền hình







Xem thêm bình luận