ĐT: 0939.923988
Thứ hai, 7-7-25 01:35:41
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Nhớ mùa cá đồng

Báo Cà Mau (CMO) Cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau về quê bắt cá bởi đã gần đến mùa bắt cá đồng... ăn tết rồi. Quê ngoại tôi vẫn còn cá. Xứ Khánh Hải, huyện Trần Văn Thời ngày xưa cá nhiều lắm, hầu như nhà nào cũng có cái đìa lớn sau hậu đất, đến mùa hạn đồng ruộng khô cạn, cá kéo về đó trú ngụ.

Lúc nhỏ tôi vẫn hay về ngoại mùa tát đìa. Từ lúc mờ sương, mặt trời còn chưa ló dạng, cánh phụ nữ thức dậy chuẩn bị cơm cho cánh đàn ông ra đìa hậu bắt cá. Tôi chỉ làm chân phụ việc, chạy lăng xăng cũng chẳng biết làm gì, chỉ biết theo chân mấy cậu ra đồng. Đến mùa cá đồng cả xóm sôi nổi hẳn, mọi người bàn xem đìa nhà mình năm nay nhiều cá không, tôi cũng chẳng hiểu gì. Nước mênh mông, lại đục ngầu có nhìn thấy gì đâu mà nhiều hay ít? Nhưng không phải thế, theo kinh nghiệm người ta có thể dự đoán mùa tát đìa trúng hay thất. Cậu tôi bảo, khi đào đìa thì mọi người đã tính toán vị trí nào thuận lợi để cá về nhiều, đìa không bị phèn, tránh gió và nhiều thứ khác nữa. Tết “lớn” hay “nhỏ” cũng có thể phụ thuộc vào mùa đìa cuối năm “trúng” hay “thất”.

Lúc ấy, mọi người bắt cá vần công, ai tát đìa trước thì nhờ thanh niên hàng xóm đến bắt phụ, đến lượt nhà họ thì giúp lại. Xóm giềng hỗ trợ nhau bởi đìa rộng, cá nhiều một gia đình khó bề kham nổi. Có lúc trong nhà đã đỏ đèn thì những giỏ cá cuối cùng mới được khiêng vào. Nhiều lúc tôi thắc mắc không biết cá ở đâu mà nhiều, hàng năm tát đìa là có, cậu chỉ cười khà rồi nói: “Mình bắt còn chừa lại mà, có bắt hết đâu”.

Đúng thế thật, ngày trước khi bắt cá đìa, mọi người chia làm nhiều loại, cá lóc, cá rô lớn thì bán, nhỏ hơn để nhà ăn và để "bà con lại ai muốn bắt thì bắt". Đó cũng là lúc tụi nhỏ được dịp “hôi cá”. Chỉ cần người lớn bước lên bờ là cả bọn nhảy ùm xuống nhập cuộc. Sướng nhất là vớ được một con lóc “cơi”, nhưng nhiều khi trớ trêu là nó bị gãy cổ mà còn nằm sâu trong bọng đất. Thì ra có tay nào đó bẻ cổ con cá rồi “ém” làm dấu để đó, đợi chủ nhà cho "hôi" thì đến “bắt”. Những lúc ấy “hung thủ” chỉ biết nhìn, không thể nói gì nhưng lòng đau thắt ruột!

Bắt cá đìa. Ảnh: PBT

Mỗi mùa tát đìa là phụ nữ lại cực, họ phải làm hàng trăm ký cá sặt, cá rô, cá lóc làm mắm. Cá sặt nhiều vô kể nhưng bán chẳng ai mua, chỉ còn cách làm mắm để dành ăn. Từ nhỏ tôi đã nghiện món mắm. Mỗi lần nhà dỡ hũ mắm là thơm nức cả xóm, đang chơi với đám bạn cũng bỏ ngang chạy vào xin mấy con. Cầm con mắm sặt, tôi leo tọt lên cây ổi vì mắm sống ăn với ổi không gì bằng. Mỗi lúc đói chỉ cần tô cơm nguội kèm vài con mắm, thế là đủ.

Giờ nhiều lúc muốn tìm lại hương vị ấy nhưng chẳng mấy khi gặp bởi cá đồng khan hiếm quá, với lại mùi vị cũng không như xưa. Đi nhiều nơi tôi vẫn để ý tìm nhưng mùi vị chỉ là “giông giống” hoặc rất khác. Mẹ tôi thường làm mắm “gối đầu”, năm nay làm thì năm sau mới dỡ, thậm chí lâu hơn nếu là mắm cá rô, cá lóc. Giờ người ta làm mắm theo kiểu “thị trường” vài tháng là khui nắp, nhưng như thế thì chỉ có thể nấu chín chứ ăn sống tôi chẳng mấy khi đoái hoài tới.

Về ngoại mùa này chỉ thèm được ăn mắm với ra đồng bắt cá nướng rơm nhưng nhiều lúc chẳng được. Cá vẫn còn nhưng không đủ để ăn, đâu có tới làm mắm. Cái đìa hậu tát lên được chục ký cá đã mừng, nhưng 2 hoặc 3 năm mới tát 1 lần chứ tát hoài chỉ tổ tốn xăng. Nghe tin tụi tôi về, biết ý mấy đứa cháu, đêm trước cậu đã nhấp cá lóc và chuẩn bị sẵn... mắm cá biển! “Mắm nào chẳng là mắm mấy đứa”, ngồi lai rai với cháu, cậu nói đùa thế nhưng giọng có vẻ buồn.

Cái đìa hậu cách nhà hơn nửa cây số giờ chẳng mấy khi cậu ra thăm. Mợ bảo, lấp đi lấy chỗ trồng chuối thì cậu không muốn. “Để đấy còn có cá cho tụi nhỏ lâu lâu về ăn”, cậu thường nói thế nhưng có lẽ trong lòng cũng không tin tưởng lắm. Cậu cười cười: “Cá giờ ít chắc do người ta canh tác ruộng đồng thuốc men nhiều, với lại có cũng không giữ được với tình trạng câu trộm, xiệc điện. Đìa xa mình canh sao nổi tụi bây”.

Ngay thời điểm này, câu chuyện mỗi mùa tát đìa thu được hàng trăm ký cá dần trở thành ký ức với thế hệ như tôi. Có lẽ không lâu nữa nó sẽ trở thành câu chuyện vui trong chuyện kể “bác Ba Phi” ở xứ Rạch Lùm.

Về lại với công việc hàng ngày, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ câu nói của cậu “Mình bắt cá có chừa lại mà!”./.

Đặng Duẩn

"Lá chắn thép" nơi cực Nam Tổ quốc - Bài cuối: Dệt nghĩa tình nơi vùng biên

Thắt chặt tình quân - dân, Bộ đội Biên phòng (BÐBP) Cà Mau tích cực tham gia xây dựng cơ sở chính trị, phát triển kinh tế - xã hội ở các địa bàn biên giới biển, đảo, thường xuyên thực hiện các hoạt động nghĩa tình, nâng cao đời sống vật chất và tinh thần cho bà con. Ðiều này góp phần củng cố sức mạnh đại đoàn kết, tạo nên thế trận quốc phòng toàn dân vững chắc, phát huy sức mạnh tổng hợp để bảo vệ chủ quyền biển, đảo.

"Lá chắn thép" nơi cực Nam Tổ quốc - Bài 2: Bảo vệ vững chắc chủ quyền biển, đảo thiêng liêng

Là lực lượng chủ công trên mặt trận phòng chống các loại tội phạm trên biển, Bộ đội Biên phòng (BÐBP) Cà Mau ngày đêm tuần tra, kiểm soát, kịp thời phát hiện và xử lý các hành vi xâm phạm chủ quyền, vi phạm pháp luật. Những chiến công liên tiếp trong việc triệt phá các chuyên án, bắt giữ tội phạm đã góp phần giữ vững an ninh trật tự, tạo môi trường ổn định cho sự phát triển kinh tế biển.

"Lá chắn thép" nơi cực Nam Tổ quốc

Năm 2025 là năm đặc biệt đối với Bộ đội Biên phòng (BÐBP) Cà Mau khi đánh dấu 50 năm xây dựng, chiến đấu và không ngừng lớn mạnh, trở thành “lá chắn thép” nơi cực Nam Tổ quốc, đảm bảo sự bình yên và vững chắc cho vùng biển, đảo quê hương. Cán bộ, chiến sĩ BÐBP còn là những người bạn, người thân của Nhân dân, cùng chung tay xây dựng thế trận biên phòng toàn dân vững mạnh, góp phần tô thắm thêm truyền thống vẻ vang của Bộ đội Cụ Hồ.

Lớn lên từ những chuyến đi

Trong suốt chặng đường theo nghề báo hơn 25 năm, có những lúc áp lực, tưởng chừng sẽ phải dừng lại. Song, khi nhìn lại, tôi thầm cảm ơn và tự hào với những gì mà nghề đã mang lại cho tôi, đó là những chuyến đi, khám phá những vùng đất mới, xa xôi, đặc biệt là những chuyến đi biển, đảo. Chính những hành trình ấy đã tiếp thêm sức mạnh, tình yêu quê hương, đất nước, bùng thêm ngọn lửa nghề trong tim tôi.

Khi ý Ðảng gặp sức dân - Bài cuối: Nâng cao hiệu quả quản trị cộng đồng

Bức tranh toàn cảnh về sự hình thành và những thành công bước đầu của mô hình tổ Nhân dân tự quản (NDTQ) tại Cà Mau, cho thấy một thiết chế đầy tiềm năng trong việc kết nối ý Ðảng với sức mạnh cộng đồng. Tuy nhiên, hành trình xây dựng và phát triển mô hình này không tránh khỏi những “gập ghềnh”, những “nút thắt” cần được tháo gỡ.

Viết báo tết trong chiến khu

Buổi sáng cuối đông năm 1973, bầu trời se lạnh. Chúng tôi ngồi viết báo Tết trong khu vườn dừa của chú Sáu Lân ở ấp Lý Ấn, xã Hưng Mỹ, huyện Cái Nước, tỉnh Cà Mau.

Khi phóng viên địa bàn đồng hành cùng địa phương

Từ thời Báo Minh Hải, phóng viên đã được Toà soạn phân công phụ trách địa bàn để cùng ăn, cùng ở, cùng làm với cơ sở, với bà con, nắm bắt thật sát tình hình địa phương, thực hiện các tin, bài nóng hổi tính thời sự, góp phần và đồng hành cùng với sự ổn định, phát triển của địa bàn phụ trách.

Khi ý Ðảng gặp sức dân

Trong công cuộc xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa “của dân, do dân, vì dân”, ở Cà Mau, một mô hình tổ chức xã hội đặc biệt đang âm thầm bén rễ và lan toả sức sống: Tổ Nhân dân tự quản (NDTQ). Thoạt nghe, cụm từ này có vẻ khô khan, mang nặng tính hành chính, nhưng khi đặt chân đến những xóm, ấp nơi mô hình này đang hoạt động, người ta mới cảm nhận được hơi thở của sự tự nguyện, tinh thần đoàn kết và khát vọng làm chủ cuộc sống cộng đồng. Ðây không chỉ là hình thức tập hợp người dân theo địa bàn cư trú, mà sâu xa hơn, nó đang dần khẳng định vai trò như một cầu nối sống động, nơi ý Ðảng được truyền tải một cách gần gũi nhất, hoà quyện với nhu cầu và sức mạnh nội tại của Nhân dân.

Với nghề, tôi thấy mình như vừa chập chững tập đi...

Tôi bắt đầu công việc viết lách từ rất sớm, như các bạn tuổi mới lớn khác, tập tành sáng tác thơ và tản văn. Ở những năm học cấp III, tôi chi tiêu cho mua dụng cụ học tập, hàng quà hay những thứ lặt vặt khác, từ chính nguồn nhuận bút viết lách.

Thức cùng sóng biển

Hầu như năm nào cũng vậy, khi những làn gió chướng đầu tiên lao xao trên cành lá là cái rạo rực về những bài báo xuân cứ thôi thúc trong mỗi chúng tôi.