ĐT: 0939.923988
Chủ nhật, 11-5-25 05:20:53
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Nhớ mùa cá đồng

Báo Cà Mau (CMO) Cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau về quê bắt cá bởi đã gần đến mùa bắt cá đồng... ăn tết rồi. Quê ngoại tôi vẫn còn cá. Xứ Khánh Hải, huyện Trần Văn Thời ngày xưa cá nhiều lắm, hầu như nhà nào cũng có cái đìa lớn sau hậu đất, đến mùa hạn đồng ruộng khô cạn, cá kéo về đó trú ngụ.

Lúc nhỏ tôi vẫn hay về ngoại mùa tát đìa. Từ lúc mờ sương, mặt trời còn chưa ló dạng, cánh phụ nữ thức dậy chuẩn bị cơm cho cánh đàn ông ra đìa hậu bắt cá. Tôi chỉ làm chân phụ việc, chạy lăng xăng cũng chẳng biết làm gì, chỉ biết theo chân mấy cậu ra đồng. Đến mùa cá đồng cả xóm sôi nổi hẳn, mọi người bàn xem đìa nhà mình năm nay nhiều cá không, tôi cũng chẳng hiểu gì. Nước mênh mông, lại đục ngầu có nhìn thấy gì đâu mà nhiều hay ít? Nhưng không phải thế, theo kinh nghiệm người ta có thể dự đoán mùa tát đìa trúng hay thất. Cậu tôi bảo, khi đào đìa thì mọi người đã tính toán vị trí nào thuận lợi để cá về nhiều, đìa không bị phèn, tránh gió và nhiều thứ khác nữa. Tết “lớn” hay “nhỏ” cũng có thể phụ thuộc vào mùa đìa cuối năm “trúng” hay “thất”.

Lúc ấy, mọi người bắt cá vần công, ai tát đìa trước thì nhờ thanh niên hàng xóm đến bắt phụ, đến lượt nhà họ thì giúp lại. Xóm giềng hỗ trợ nhau bởi đìa rộng, cá nhiều một gia đình khó bề kham nổi. Có lúc trong nhà đã đỏ đèn thì những giỏ cá cuối cùng mới được khiêng vào. Nhiều lúc tôi thắc mắc không biết cá ở đâu mà nhiều, hàng năm tát đìa là có, cậu chỉ cười khà rồi nói: “Mình bắt còn chừa lại mà, có bắt hết đâu”.

Đúng thế thật, ngày trước khi bắt cá đìa, mọi người chia làm nhiều loại, cá lóc, cá rô lớn thì bán, nhỏ hơn để nhà ăn và để "bà con lại ai muốn bắt thì bắt". Đó cũng là lúc tụi nhỏ được dịp “hôi cá”. Chỉ cần người lớn bước lên bờ là cả bọn nhảy ùm xuống nhập cuộc. Sướng nhất là vớ được một con lóc “cơi”, nhưng nhiều khi trớ trêu là nó bị gãy cổ mà còn nằm sâu trong bọng đất. Thì ra có tay nào đó bẻ cổ con cá rồi “ém” làm dấu để đó, đợi chủ nhà cho "hôi" thì đến “bắt”. Những lúc ấy “hung thủ” chỉ biết nhìn, không thể nói gì nhưng lòng đau thắt ruột!

Bắt cá đìa. Ảnh: PBT

Mỗi mùa tát đìa là phụ nữ lại cực, họ phải làm hàng trăm ký cá sặt, cá rô, cá lóc làm mắm. Cá sặt nhiều vô kể nhưng bán chẳng ai mua, chỉ còn cách làm mắm để dành ăn. Từ nhỏ tôi đã nghiện món mắm. Mỗi lần nhà dỡ hũ mắm là thơm nức cả xóm, đang chơi với đám bạn cũng bỏ ngang chạy vào xin mấy con. Cầm con mắm sặt, tôi leo tọt lên cây ổi vì mắm sống ăn với ổi không gì bằng. Mỗi lúc đói chỉ cần tô cơm nguội kèm vài con mắm, thế là đủ.

Giờ nhiều lúc muốn tìm lại hương vị ấy nhưng chẳng mấy khi gặp bởi cá đồng khan hiếm quá, với lại mùi vị cũng không như xưa. Đi nhiều nơi tôi vẫn để ý tìm nhưng mùi vị chỉ là “giông giống” hoặc rất khác. Mẹ tôi thường làm mắm “gối đầu”, năm nay làm thì năm sau mới dỡ, thậm chí lâu hơn nếu là mắm cá rô, cá lóc. Giờ người ta làm mắm theo kiểu “thị trường” vài tháng là khui nắp, nhưng như thế thì chỉ có thể nấu chín chứ ăn sống tôi chẳng mấy khi đoái hoài tới.

Về ngoại mùa này chỉ thèm được ăn mắm với ra đồng bắt cá nướng rơm nhưng nhiều lúc chẳng được. Cá vẫn còn nhưng không đủ để ăn, đâu có tới làm mắm. Cái đìa hậu tát lên được chục ký cá đã mừng, nhưng 2 hoặc 3 năm mới tát 1 lần chứ tát hoài chỉ tổ tốn xăng. Nghe tin tụi tôi về, biết ý mấy đứa cháu, đêm trước cậu đã nhấp cá lóc và chuẩn bị sẵn... mắm cá biển! “Mắm nào chẳng là mắm mấy đứa”, ngồi lai rai với cháu, cậu nói đùa thế nhưng giọng có vẻ buồn.

Cái đìa hậu cách nhà hơn nửa cây số giờ chẳng mấy khi cậu ra thăm. Mợ bảo, lấp đi lấy chỗ trồng chuối thì cậu không muốn. “Để đấy còn có cá cho tụi nhỏ lâu lâu về ăn”, cậu thường nói thế nhưng có lẽ trong lòng cũng không tin tưởng lắm. Cậu cười cười: “Cá giờ ít chắc do người ta canh tác ruộng đồng thuốc men nhiều, với lại có cũng không giữ được với tình trạng câu trộm, xiệc điện. Đìa xa mình canh sao nổi tụi bây”.

Ngay thời điểm này, câu chuyện mỗi mùa tát đìa thu được hàng trăm ký cá dần trở thành ký ức với thế hệ như tôi. Có lẽ không lâu nữa nó sẽ trở thành câu chuyện vui trong chuyện kể “bác Ba Phi” ở xứ Rạch Lùm.

Về lại với công việc hàng ngày, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ câu nói của cậu “Mình bắt cá có chừa lại mà!”./.

Đặng Duẩn

Cà Mau - Ðịa đầu cực Nam thiêng liêng của Tổ quốc - Bài cuối: Bừng sáng vùng đất địa đầu cực Nam Tổ quốc

Cà Mau hôm nay đổi mới, phát triển từng ngày. Những cán bộ lão thành cách mạng, những bậc cao niên ở Cà Mau mà chúng tôi có dịp gặp, đã trải qua bom đạn chiến tranh, trải qua những ngày tháng Cà Mau còn đầy khó khăn, tất cả đều nói rằng, Cà Mau mình bây giờ đã phát triển nhiều lắm, đời sống Nhân dân đã sung túc hơn trước bội phần. Từ vùng đất hoang vu, nê địa; từ những đau thương, mất mát lớn lao trong kháng chiến; đến nay, Cà Mau đã vươn mình đi lên bằng sức vóc mới, thế và lực mới, để chặng đường phát triển tương lai sẽ làm bừng sáng vùng đất địa đầu cực Nam thiêng liêng của Tổ quốc Việt Nam.

Cà Mau - địa đầu cực Nam thiêng liêng của Tổ quốc - Bài 4: Vùng đất của những sản vật vang danh

Dù lên rừng hay xuống biển, Cà Mau đều sẵn có những đặc sản trứ danh. Nếu chỉ nhắc đến đại khái, nhiều người sẽ chưa thoả dạ hoặc lòng còn hoài nghi, thắc mắc. Sự trù phú của thiên nhiên hoà quyện với quá trình lao động siêng năng, bền bĩ, đúc kết kinh nghiệm và sự sáng tạo tài hoa của lớp lớp con người Cà Mau đã kết tụ nên giá trị và sức sống lâu bền của những sản vật đặc trưng ở vùng đất mới.

Lưu Hữu Phước – Nhạc sĩ tài danh đất Tây Đô

Hai ba thế hệ người Việt Nam hát những ca khúc của nhạc sĩ tài danh Lưu Hữu Phước. Không có cuộc đời nào, tâm hồn nào trên đất nước Việt Nam thân yêu thế kỷ vệ quốc anh hùng mà không được Lưu Hữu Phước giục giã.

Ngày giải phóng Cà Mau

Cà Mau - địa đầu cực Nam thiêng liêng của Tổ quốc - Bài 3: Bức tranh văn hoá đa sắc

Dù ở vùng đất mới, gốc gác khác biệt, song khi về tới Cà Mau, thế hệ tiền nhân đã sớm ý thức về nguồn cội, quần tụ và cố kết với nhau bằng sợi chỉ đỏ chảy xuyên suốt của nền văn hoá dân tộc Việt Nam bốn ngàn năm: “Từ thuở mang gươm đi mở cõi/Ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long”.

Cà Mau - Địa đầu cực Nam thiêng liêng của Tổ quốc - Bài 2: Con người Cà Mau - Nét duyên xứ sở

Cố Giáo sư Trần Quốc Vượng cho rằng: “Con người là chủ thể văn hoá, cách ứng xử của con người với chính mình, với thiên nhiên và các mối quan hệ xã hội định hình nên đặc điểm và tính cách của nền văn hoá ấy”. Ở vùng đất mới Cà Mau, nếu không nói về con người Cà Mau, tính cách và cốt cách của con người Cà Mau thì quả thật là một điều thiếu sót lớn. Hồn cốt quê hương, khí phách của ông cha là nơi hậu thế soi chiếu vào đó để nhận diện được chính mình và khơi mở những chặng đường tương lai của mảnh đất này.

Cà Mau - Địa đầu cực Nam thiêng liêng của Tổ quốc

Khi Báo Cà Mau đăng loạt ghi chép pha chút hơi hướng khảo cứu này, tỉnh Cà Mau đang hừng hực khí thế, với thế và lực mới vững vàng hoà vào dòng chảy thời đại cùng cả dân tộc, đất nước Việt Nam tiến bước vào kỷ nguyên mới, kỷ nguyên phát triển phồn thịnh, giàu mạnh, hạnh phúc.

Dì tôi - Người đàn bà đi qua hai cuộc kháng chiến

Trước đây không lâu, Báo Cà Mau có đăng bài viết về chuyện bà Hai Ðầm tham gia trận diệt đồn Tân Bằng năm 1946. Trong trận đánh táo bạo này, bà được Chi bộ Thới Bình cài vào đồn giặc Pháp làm nội gián để cùng bộ đội ta thực hiện phương án “nội công ngoại kích”. Bài viết theo lời kể của ông Huỳnh Văn Tứ ở thị trấn Thới Bình, người cùng thế hệ và có mối quan hệ thân tộc với bà Hai Ðầm.

Giáo dục rộng mở khi tư duy đổi chiều - Bài cuối: Ðổi mới phương pháp dạy và học

Việc Bộ Giáo dục và Ðào tạo (GD&ÐT) siết chặt quản lý dạy thêm, học thêm theo Thông tư số 29/2024/TT-BGDÐT quy định về dạy thêm, học thêm (Thông tư 29) đã nhận được sự đồng thuận của xã hội. Bởi chính phụ huynh, học sinh và cả các thầy cô giáo nhận ra đã đến lúc cần thay đổi tư duy giáo dục theo hướng mở.

Giáo dục rộng mở khi tư duy đổi chiều - Bài 2: Chia nhau trách nhiệm

Ðể siết chặt vấn đề dạy thêm - học thêm, nếu chỉ dựa vào nỗ lực của ngành giáo dục là chưa đủ, mà còn đòi hỏi sự nhìn nhận đúng và sự giám sát của phụ huynh, của xã hội.