Thứ ba, 23-12-25 04:44:19
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

“Những sườn núi lấp lánh” của Lê Minh Khôi - những lấp lánh buồn...

Báo Cà Mau (CMO) …Nhưng may mắn đó không phải là cái buồn bi luỵ khiến người ta phải khóc than, ngán ngẩm mà đó là nỗi buồn với những giọt nước mắt như được giữ lại tận sâu bên trong. Đó là phong cách viết vốn có của bác sĩ kiêm Nhà văn Lê Minh Khôi, vốn được biết đến nhiều với bút danh Mạc Đại. “Những sườn núi lấp lánh” là tập hợp những bài viết với nhiều đề tài với các góc nhìn của tác giả qua con mắt của một bác sĩ tim mạch có cơ hội tiếp xúc với nhiều người và được đi nhiều quốc gia nhưng vẫn “đi tìm cái đẹp bị vùi dập hay khuất lấp giữa đời thường. Như con nhện bé nhỏ chăm chỉ giăng lưới không phải để bẫy bắt những con mồi mà chỉ để giữ lại vẻ lấp lánh của những giọt sương, tia nắng và cả những hư ảo sắc màu” (Trần Nhã Thuỵ - lời bạt).

Là những câu chuyện, nhỏ thôi - và giản đơn như thể trong buổi trà chiều ngồi ngắm mây, ngắm đất, người ta bỗng chắc lưỡi kể về một câu chuyện nào đó từng xảy ra với mình hoặc mình từng được chứng kiến. Đó có thể là con chó phèn ngày nào còn quấn chân chủ, giờ đã yên nghỉ ở bụi đất sau nhà hoặc bâng quơ tự hỏi không biết năm nay cây mai ở góc làng có kịp nở trong thời tiết ẩm ương này không dù hoa mai, hoa đào cứ đến Tết là đầy chợ; hoặc bàn về ngày giỗ chạp trong làng, ngoài xóm... theo cái kiểu mà người kể và người nghe có thể lơ đãng; hoặc cũng có thể lặng lẽ khóc cười theo câu chuyện với những lời tự sự, chất chứa bao nỗi niềm.

Bao nhiêu năm rồi Nu nhỉ? Có hỏi Nu cũng chẳng thể trả lời. Nu đã làm xong phận sự cày bừa rồi. Và người ta cũng đã nhanh chóng xẻ thịt Nu lâu lắm rồi. Con người vốn vô tâm lắm Nu à. Mày không quên tao nhưng lúc ấy suýt chút nữa tao đã quên mày. Và rồi có lẽ cũng đã mười năm nay, tao đâu có một lần nào nhớ tới mày, người bạn tuổi thơ, người bạn đã nâng đỡ lòng tự ái bị tổn thương của tao. Chiều nay. Tự dưng tiếng gõ nhịp trên đường ray của con tàu ở nơi xa lắc này lại đưa tao về với khúc cua đường tàu năm nọ, nơi mày khóc và liếm tay tao. Chắc mày biết đó là lần cuối, đúng không Nu?" (Con Nu).

Những hoài niệm tuổi thơ với niềm vui, nỗi buồn ấy nuôi lớn tâm hồn đứa trẻ ở miền cát cháy lớn lên, trở thành bác sĩ tim mạch rồi vì lý do công việc nên đi khắp bốn phương, từ Đông sang Tây, đâu đâu cũng gặp những phận người với vạn nỗi niềm riêng biệt mà lại giống nhau đến lạ lùng. Đó là những thiếu nữ sớm bỏ chuyện học hành lẫn tuổi thơ ngây để về làm vợ, làm mẹ, đến với “cuộc sống mới không hề đơn giản. Trăm dâu đổ đầu tằm. Dường như chỉ có một nơi duy nhất để trang trải nỗi lòng: những đứa con. Phương thức chuyển tải nỗi lòng của các bà mẹ phổ thông nhất và đôi khi duy nhất là những bài hát ru. Hát ru con hay hát ru nỗi lòng mình. Ru tuổi thơ mình. Ru mẹ. Ru ngày xưa. Ru mối tình đầu ngơ ngác. Có lẽ ngày xưa, chỉ có mẹ là tiên cảm được số phận phù vân của đứa con gái mình nên bà đã chăm sóc con, hữu ý hay vô thức, bằng tình thương đặc biệt xen lẫn chút ngậm ngùi. Bây giờ làm mẹ ru con, cái ngày xưa êm ả ấy lại hiện về, không đi qua ngõ nắng mà chỉ lầm lũi bằng ngõ sau” (Thương nhớ ca dao).

Đó cũng là nói thay lời tâm sự của đứa trẻ bị bệnh tim, sớm bị cha mẹ chối bỏ, dù được ông bà nội đem về nuôi nhưng trên đôi môi đã tắt hẳn nụ cười “Liệu bao giờ trái tim ấy biết đập lên những nhịp hân hoan như bao trái tim con trẻ ngây thơ khác? Điều này thì có lẽ không có cuộc mổ nào, không có loại thần dược nào có câu trả lời khi mà trái tim ấy ngay từ những ngày ấu thơ đã không được sưởi ấm bởi vòng tay yêu thương của chính những người sinh thành ra nó, cho nó nhịp đập đầu tiên” (Ba mẹ nó thôi nhau).

Có thể bởi tác giả Lê Minh Khôi là một bác sĩ mang tâm hồn của một nhà văn mà cũng có thể là một nhà văn nhìn cuộc đời qua con mắt của một bác sĩ nên đa phần trong các bài viết của mình, tính chất “lương y” như luôn ẩn hiện đâu đó qua từng câu chữ. Điều đó thể hiện qua những tiếng thở dài cố nén khi chứng kiến những cảnh đời nghèo khó, thắt ruột khi thấy một bệnh nhân nam của mình ngồi khóc nơi một góc bệnh viện khi số tiền chạy chữa vượt quá khả năng kinh tế cho phép; ứa nước mắt khi thấy một cặp sinh viên đi chợ lựa cho mình món rau củ dập nát, giá rẻ nhất “với hy vọng tiết kiệm được những đồng tiền vốn ít ỏi được gửi vào từ miền Trung bão lũ. Bà bán hàng chép miệng, lắc đầu thương cảm rồi đưa tay bốc thêm chút rau bỏ vào túi ni-lông của hai sinh viên nọ sau khi họ đã trả tiền”. Hoặc khi “bắt gặp những con người đốt rừng ấy. Họ vẫn thường gánh củi, gánh than đi hàng chục cây số đường rừng để ra chợ bán. Không khó khăn gì để nhận ra họ với khuôn mặt đen nhẻm, nhoè nhoẹt mồ hôi. Không ít lần tôi ngẩn người khi nhìn thấy trên những gương mặt ấy, dưới ánh nắng trưa, có cái gì đó lấp lánh. Một nỗi lấp lánh gợi nhớ chành chạnh lòng" (Những sườn núi lấp lánh)…

Lâu lắm rồi mới được đọc một quyển sách thật buồn mà cũng thật đẹp. Nét đẹp đó không lung linh, rạng ngời mà đó là nét đẹp của những nỗi buồn rưng rức, thẳm sâu, xót lòng xót dạ và gợi lên những niềm thương cảm đến vô chừng…/.

Ngọc Lợi

Trưng bày triển lãm “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”

Sáng 15/12, Bảo tàng tỉnh Cà Mau phối hợp với Đảng uỷ, UBND xã An Trạch và Trường THCS Võ Nguyên Giáp tổ chức khai mạc trưng bày triển lãm chuyên đề “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”.

Một thời hoa lửa

U Minh Hạ mùa sa mưa. Trong cái nắng mới cố xiên mình qua những đám mây đen nặng oằn chực chờ trút xuống, thoang thoảng mùi bông tràm nở muộn.

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.

Bồi dưỡng kiến thức văn hoá DTTS cho đội ngũ nhân lực trẻ

Sáng 7/12, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch phối hợp Trường Đại học Bạc Liêu tổ chức hoạt động tham quan thực tế và giao lưu kỹ thuật trình diễn nghệ thuật Khmer tại chùa Xiêm Cán (phường Bạc Liêu).

Đánh thức tiềm năng du lịch từ bánh dân gian người Hoa

So với các dân tộc anh em khác, cộng đồng người Hoa tại Cà Mau sở hữu nhiều nghề truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa, trong đó, nghề làm các loại bánh dân gian có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những loại bánh này không chỉ mang hương vị đặc trưng mà còn hàm chứa nhân sinh quan sâu sắc, thể hiện ước vọng về trường thọ, phúc - lộc - an khang.

Sắp xếp, tinh gọn các tổ chức văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

Sáng 6/12, tại tỉnh Cà Mau, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số (DTTS) Việt Nam tổ chức Hội thảo sắp xếp, tinh gọn, hợp nhất các tổ chức VHNT các DTTS, thống nhất trong đa dạng.