“Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”, câu mà nhỏ hay nghe trong một bài hát nổi tiếng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, nhưng đến bây giờ mới nghiệm ra ý nghĩa thật sự của nó. Câu chuyện của hai “chị Tư” khiến cho nhỏ cứ miên man nghĩ về một phương trời vô định. Nhìn vào câu chuyện của họ, nhỏ bất giác mơ hồ về khái niệm hạnh phúc.
Hai chị đều mang thứ Tư trong gia đình. Thật trùng hợp, họ cũng sinh cùng năm Ngọ. Người ta hay bảo, nữ tuổi Ngọ đều có số mệnh cực. Lại một điểm trùng hợp nữa, hai người đều sinh vào lúc sáng sớm, một người lúc 4 giờ, người kia thì 5 giờ. Họ hay đùa rằng: “Tuổi Ngọ mà sinh sáng sớm nên số cực là phải, ngủ chưa thức là chủ lôi đầu dậy, sảy cho tới tối mịt mới nghỉ mà”. Và không biết có phải cái tuổi ứng với cái mệnh hay không, nhưng cuộc đời của hai người phụ nữ ấy thiệt là… huốt chữ khổ.

Chị Tư thứ nhất là cán bộ công chức. Cái tánh hay bao đồng nên bao nhiêu việc cứ ôm hết vào người, ngặt nỗi chị ấy giỏi mới khổ. Chị khéo léo trong việc bếp núc, nên mọi phong trào về nữ công gia chánh của đơn vị đều có tên chị đứng đầu danh sách. Nhưng, cực thân cũng không bằng cực tâm. Chị Tư có một cuộc hôn nhân không trọn vẹn. Chồng chị là người vô tâm, không để ý đến cảm xúc của vợ. Một mình hai nách hai con nhỏ, sớm hôm tảo tần. Là phụ nữ hiện đại nên chị không quen sống ỷ lại vào chồng, cái gì cũng ôm đồm làm mình ên, lâu dần chồng chị cứ nghĩ “cái gì vợ mình cũng làm được”. Thế là, ai nhìn vào cũng nghĩ nhà chị có… hai người đàn ông. Được cái, chị biết cách sống cho hợp hoàn cảnh, nên lấy nụ cười hóa giải tất cả. Ai cũng tưởng chị bỏ chồng “hồi đời tám quánh nào rồi” vì thấy chị khổ tâm quá. Vậy mà, chị vẫn gắn bó với chồng đến tận bây giờ. Chỉ có chị mới biết, sóng lúc nào cũng dậy ở trong lòng…
Chị Tư thứ hai là người của ruộng đồng, chất phác, hiền lành. Quanh năm chỉ biết có vuông tôm, bờ liếp trồng hái. Quần quật suốt ngày chỉ biết có gia đình, con cái, heo cúi, gà vịt, nhưng cũng như chị Tư thứ nhất, chị Tư hai lúc nào cũng “trang điểm” cho gương mặt mình bằng nụ cười tươi tắn. Chị Tư thứ hai không may mắn khi gặp người chồng cộc tính, miệng nói tay tới. Hàng xóm không ít lần phải xông cửa vào nhà để giải cứu cho chị. Bị đánh riết chịu không thấu nên chị dứt áo ra đi, bắt đầu hành trình tìm hạnh phúc muộn màng cho mình ở cái tuổi ngoài 40. Những tưởng cuộc đời chị Tư sang trang khi gặp người thương chị hết lòng, an ủi cho chị phần đời còn lại không nhọc nhằn tấm thân. Nào ngờ cái số mệnh tuổi Ngọ chiếu nhầm ngôi sao xấu hay sao, chị cũng gặp người đàn ông không ra gì. Chị ngậm đắng nuốt cay không còn đường quay về dù các con chị với người chồng trước hiểu cho hoàn cảnh của mẹ, luôn chào đón mẹ về ở với chúng. Song, cái số chị phải trả hết nợ đời rồi mới tính tiếp cuộc vuông tròn cho số mệnh. Chị Tư không bỏ được chồng sau, nên âm thầm chịu đựng. Có lần đứa con dâu vô tình thấy được dòng tin nhắn chị Tư nói chuyện với chồng sau: “Anh gọi ai mà máy bận hoài vậy?”. Nó mới ngộ ra được rằng, chị Tư chưa trả hết nợ đời với người đàn ông này, nên nó thôi khuyên mẹ chồng về với vợ chồng nó. Chứ như trước đây, vì thương mẹ mà mấy đứa con giận lên giận xuống, sợ mẹ khổ. Tụi nhỏ cứ thắc mắc hoài, “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” thì thôi về ở với sắp nhỏ. Tụi nó cũng lớn hết rồi, có gia đình riêng tư hết rồi nên không ngại việc mẹ “đụng chạm” với chồng cũ. Vậy là, kể từ khi bắt gặp dòng tin nhắn ấy, nhỏ con dâu mới thấu được tâm tư của mẹ mình.
Hai câu chuyện về hai người phụ nữ tuổi Ngọ, nhỏ cảm thấy nao lòng sao sao khi chạnh lòng nghĩ về cuộc đời mình. Nhỏ cũng tuổi Ngọ mà. Hai người phụ nữ ấy nhỏ rất thương, vì vừa cảm thông vừa cám cảnh cho cuộc đời họ. Nhỏ mới tốt nghiệp đại học, trang đời còn thênh thang ở phía trước, nhưng nhỏ lại thấy bất an về số phận của mình. “Bây giờ còn chưa thấy gì, biết đâu sau này, cuộc đời mình là chị Tư thứ nhất hay như chị Tư thứ hai đâu biết chừng”. Cả hai chị Tư đều rất khổ, nhưng vẫn cố gắng gìn giữ cuộc hôn nhân không trọn tiếng cười. Vì nguyên do nào mà họ có thể làm được như vậy?!
Chợt nhỏ nhớ ra trong một ca khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có câu: “Làm sao em biết bia đá không đau. Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng. Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau…”. À thì ra là thế, dẫu có xô nhau đến sứt cạnh, mẻ góc thì những hòn đá cuội vẫn bên nhau, vẫn cần có nhau!
Ngọc Trân

Truyền hình







Xem thêm bình luận