Những cây cau luôn vươn mình đứng thẳng, từng tàu lá xòe cho gió đong đưa, bông cau rụng trắng vườn quê mẹ, trắng cả trong tôi cả một trời thơ. Dẫu tháng năm trôi nhưng lòng mãi nhớ, vườn xưa quê cũ những yêu thương, gió chuyển sang mùa ru khúc hạ cũng là lúc bông cau rụng trắng cả vườn quê…
Không hiểu sao cứ mỗi mùa hạ về thì trong tôi lại bồi hồi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ đầy dư vị ngọt ngào của yêu thương. Có lẽ tại bầu trời của mùa hạ luôn trong veo màu nắng và cũng thường bất chợt bồng bềnh mây trắng lượn bay cho những cơn mưa cứ chợt đến chợt đi như nỗi lòng con gái. Và cũng gieo vào lòng tôi những cảm xúc miên man đôi khi không thể nói thành lời.
Mùa hạ đến đâu chỉ là những bồi hồi cùng chùm phượng nở, cùng khúc nhạc ve, mà ở quê tôi còn có những cây cau bắt đầu mùa trổ bông ra trái. Cứ mỗi sáng sớm bước ra vườn, trong làn nắng mỏng tinh mơ, trong màn sương còn mịn mềm đậu trên những cành lá, tôi thường bắt gặp những bông cau thi nhau rơi rụng trắng cả khu vườn. Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi thơm nhè nhẹ của bông cau thoang thoảng bay vào cánh mũi.
Mùa hạ về, có những tàu mo rất to rụng xuống, đám trẻ ở quê thường lượm rồi chơi trò kéo mo cau. Tuổi thơ chỉ có vậy mà đôi khi cũng đầy ắp niềm vui…
Thời gian là một dòng trôi không ngừng, khi tuổi thơ hồn nhiên, êm ả đi qua cũng là lúc ta bước vào những bộn bề, lo toan của cuộc sống đời thường. Và khi ấy, ngày tháng tuổi thơ cũng trở thành kỷ niệm mãi theo bên lòng.
Hạ lại về cho vàng thêm sợi nắng, cho vườn cau quê mẹ trắng bâng khuâng. Tôi về nhặt nắng hong kỷ niệm, đâu rồi ngày cũ những niềm vui? Mây vẫn ngang trời bay lãng đãng, gió vẫn vô tình mãi hát ca, từng bông cau rụng trắng giữa khoảng trời nhớ mênh mông…
TRẦN THỊ THÙY LINH

Ảnh minh họa: B.T

Truyền hình







Xem thêm bình luận