ĐT: 0939.923988
Chủ nhật, 24-11-24 17:53:55
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Cái Tết đầu tiên...

Báo Cà Mau Từ khi trở về từ Bệnh viện Quân y 7B, Ðồng Nai, anh Thanh mặt vui khác lạ. Sáng nào người ta cũng thấy anh ngồi trên cái giường trước cửa uống trà, trò chuyện vui vẻ với mọi người, hoặc nhìn ra khu chợ xã Tân Thành mà cười chúm chím. Phần đông người ta vẫn nghĩ anh vui vì vừa trở về từ cõi chết. Tuy nhiên, chỉ có những bạn trà của anh mới hiểu hết được sự tình.

Từ khi trở về từ Bệnh viện Quân y 7B, Ðồng Nai, anh Thanh mặt vui khác lạ. Sáng nào người ta cũng thấy anh ngồi trên cái giường trước cửa uống trà, trò chuyện vui vẻ với mọi người, hoặc nhìn ra khu chợ xã Tân Thành mà cười chúm chím. Phần đông người ta vẫn nghĩ anh vui vì vừa trở về từ cõi chết. Tuy nhiên, chỉ có những bạn trà của anh mới hiểu hết được sự tình.

Thật ra, anh đã có một sự thay đổi rất lớn về tinh thần sau cái lần hoạn nạn vừa qua. Nó đánh dấu bằng một cái Tết cách đây hai năm, tại một nơi không ai muốn đến, đó là bệnh viện. Vợ chồng anh đã kể tôi nghe về cái Tết ấy.

***

Vào tối 29 Tết Quý Tỵ 2013, Bệnh viện Quân y 7B thưa thớt người. Thấy anh Thanh mặt mày ủ rũ, chị Lài đẩy xe lăn đưa anh ra khuôn viên bệnh viện, nơi có mấy hàng ghế đá và những nhành mai đang trổ vàng rực. Ðể chồng không nghĩ lung tung rồi buồn, chị Lài bày chuyện nói.

- Ðố anh nhớ được mình gặp nhau lần đầu như thế nào?

- Rầu muốn chết còn nhắc chuyện tình yêu.

- Chắc là anh không nhớ mới đánh trống lãng?

- Sao mà không. Cái ngày đó ấn tượng quá mà. Cả đời tôi có cố quên cũng không quên được.

Biết “cá cắn câu”, chị Lài cười khúc khích rồi đến ngồi trên băng ghế đá phía tay trái của chồng, tíu tít khuấy động lại những kỷ niệm đẹp.

Anh chị gặp nhau trong một buổi chiều cách đây 16 năm, tại Bến tàu B, phường 8, TP Cà Mau. Lúc đó, chị Lài lững thững trước bến tàu thì gặp anh Thanh đang rà rê tìm khách đi xe ôm. Vậy là chị leo lên xe anh mà đi. Khi xe chạy được một đoạn vài chục mét thì khụt khịt rồi tắt máy, kiểu như bị ai đó thọt gậy bánh xe. Ðâu ngờ cái gậy ấy là cái chân của chị Lài.

Nhờ số tiền 30 triệu đồng của một bác sĩ, vợ chồng anh Thanh đã mở được cửa hàng quần áo may sẵn tại nhà.    Ảnh:  TRẦN VŨ

Tưởng anh Thanh sẽ tức cười với sự cố hy hữu vợ vừa kể, nhưng không, anh vẫn nhìn xa xăm vào khoảng không gian trước mặt, ánh mắt buồn hơn. Chợt anh nói với chị: “Mình gặp nhau từ một tai nạn. Có khi nào mình kết thúc cũng ở một tai nạn hay không?”. Chị Lài chưng hửng, biết kế hoạch muốn làm anh vui đã thất bại. Còn tệ hơn là chị không thể ngăn được dòng xúc cảm của anh.

Anh bắt đầu nghĩ về cuộc đời của mình. Từ một vụ tai nạn bất ngờ chị vừa kể ở trên, anh chị đã biết nhau và sau đó yêu nhau, cưới nhau. Hai vợ chồng chí thú làm ăn nhưng rồi tai nạn cứ xảy ra, cướp đi tất cả những khoản vốn liếng khi mới vừa tích góp được chút ít. Tai nạn đầu tiên xảy ra khi anh chị vừa có đứa con gái thứ hai.

Hôm đó, đang lui cui cắt những cây căm cũ của bánh xe để vào căm mới cho khách thì lưỡi cắt bỗng dưng bị gãy, bay vào bộ hạ của anh Thanh. Một nửa tinh hoàn của anh bị đứt ngọt, phải nằm viện cả tuần, tốn hết số tiền vốn buôn bán của vợ. Ðến năm 2011, anh Thanh bắt đầu mang một căn bệnh ho trị hoài không hết. Sau đó anh bị teo hai chân, đến liệt hẳn, việc chạy chữa hết sạch tài sản mà không hiệu quả gì. Ðến đầu đông 2012, anh Thanh nằm chờ chết với những cơn đau nhức buốt cả người, gia đình lâm cảnh không lối thoát…

Chợt anh Thanh nắm lấy bàn tay của vợ, nước mắt lã chã, bảo: “Cái lần anh nhìn thấy em bị điện giật té nhào, anh đã nghĩ đến cái chết, nên anh không thấy sợ cái chết nữa. Anh chỉ sợ không còn cơ hội để trả ơn cho em…”. Chị Lài nhanh nhảu: “Anh nói bậy quá. Mình đã ở bệnh viện rồi. Ở đây bác sĩ, tiến sĩ, giáo sư cũng có, lẽ nào họ bỏ anh chết”.

Tuy cố nói bằng giọng cứng rắn, nhưng nước mắt chị Lài đã chảy dài. Chị sợ không kìm được, phải khóc thành tiếng nên lật đật đẩy xe lăn đưa chồng vào phòng, tránh cảnh thanh tịnh dễ gây xúc cảm lòng người ấy.

 Khi đi đến dãy hành lang mà người nuôi bệnh vẫn hay trải chiếu ngồi nghỉ chân, vợ chồng chị gặp bà cụ Xuân. Bà nắm chiếc xe lăn của anh Thanh lại mà đưa cho anh 50.000 đồng, nói là lì xì nhân Tết đến. Anh Thanh hơi bất ngờ, đưa tay dụi đôi mắt vẫn chưa kịp khô. Anh nhìn bà trân trân, rồi từ chối. Bà cụ chưng hửng hỏi “tại sao”? Anh Thanh khụt khịt cái mũi rồi nói: “Con nhìn thấy bác còn khổ hơn con nên con không lấy. Không phải là con khi dễ bác, nhưng mấy hôm rồi con thấy bác ăn uống rất kham khổ, toàn ăn cơm với nước lạnh, cá khô mặn. Hôm nọ con còn thấy bác bắt từng con kiến ra khỏi cơm để mà ăn. Thôi, vợ chồng con cảm ơn bác, nhưng bác hãy để tiền mà lo cho con bác đi. Con thấy anh ấy bệnh cũng đâu phải mau hết”.

Bà cụ cười thật hiền, nói lại với Thanh: “Ðâu phải đợi giàu mới giúp đỡ người khác. Bác thấy hai đứa là người tử tế, lại chí thú làm ăn, nhưng gặp bệnh hoạn nên nông nổi, bác thương. Bác lì xì cho hai cháu là cũng để cho lòng bác vui. Hai cháu cứ nhận đi, để bác ăn Tết ở bệnh viện này có nghĩa một chút, vui hơn một chút”. Chị Lài cười, thay chồng nhận lấy số tiền, rồi đưa chồng vào phòng nghỉ ngơi.

 Tối đó, người ta đem đến tặng nhiều quà, tiền lì xì cho những người bệnh, vợ chồng anh Thanh lại được phần nhiều. Một bác sĩ là lãnh đạo bệnh viện còn đưa cho anh Thanh đến 500.000 đồng, căn dặn vợ chồng thèm cái gì cứ lấy số tiền này mà mua ăn trong mấy ngày Tết cho đỡ buồn, đỡ nhớ quê. Quà nhiều quá, anh Thanh kêu vợ đi phân phát lại cho những ai chưa có, rồi cùng với nhau ăn uống, chuyện trò trong mấy ngày Tết, thành ra nỗi nhớ quê không đến nỗi khiến người ta phải khóc. Anh Thanh còn may mắn kết tình anh em với một người cùng cảnh ngộ, quê ở Vũng Tàu.

Sau hai tháng rưỡi điều trị ở Bệnh viện Quân y 7B, anh Thanh được cho xuất viện trong tình trạng sức khoẻ vẫn chưa có dấu hiệu tốt hơn. Nên khi về, anh cứ ôm trong lòng một sự mặc cảm, tự ti, vì nghĩ trong bụng rằng bệnh mình chắc hết cách chữa trị nên các bác sĩ cho về chờ chết. Nhưng anh đâu ngờ, diễn biến bệnh tình đúng như Bác sĩ Hiển, Giám đốc đã nói trước đây.

Vào một ngày giữa năm 2013, anh bất chợt đứng lên bước đi mà không hay biết. Chị Lài nhìn chồng đi được nên sững sờ, chị cười mà chảy nước mắt. Anh Thanh thấy vợ có vẻ lạ nên hỏi, chị Lài mới chỉ vào hai chân anh. Lúc đó thì anh mới chợt nhớ là mình đã đi được. Hai đứa con gái nhảy vào ôm cha rồi kêu anh đi cho chúng nó xem. Anh ngoan ngoãn làm liền, như đứa trẻ được kêu tập đi, khiến cả nhà vui cười trào nước mắt.

Bây giờ thì anh Thanh đã có thể chạy xe máy, bê được hai tấm cửa bằng thiếc mỗi sáng, vác những kiện áo quần cả chục ký giúp vợ, vô tư sửa vá xe cả ngày. Tuy nhiên, cái được quan trọng nhất đối với anh, sau trận bể dâu ấy là niềm tin cuộc sống. Có lần, đang uống trà, anh kể với tôi:

- Hồi trước, khi đang cơn bệnh hoạn, túng cùng, có lúc tôi muốn đốt cả cái chợ Tân Thành này rồi nhảy vào trong lửa tự thiêu cho xong cái cuộc đời khốn nạn.

- Sao nghĩ kỳ vậy ông?

- Có lý do chính đáng chớ. Mấy ông không biết đâu. Lúc đó, nhiều người ở chợ này đồn tôi bị sida, do vợ tôi đi làm đĩ về truyền lại. Rồi người ta còn nói, hoàn cảnh của tôi thì vợ tôi chỉ có nước đi làm đĩ mới mong xoay xở được. Tôi nghe mà hận. Tôi ghét cái sự nhiều chuyện đó. Nhưng thiệt tình, bây giờ mới thấy mình dở.

- Là sao? Ông nói khó hiểu quá?

- Là như vầy. Cái năm mà tôi ăn Tết ở Bệnh viện Quân y 7B, bà cụ Xuân đã hoá giải thế này. Cái tính nhiều chuyện là vốn dĩ của dân quê, nó có hại thì ít mà lợi thì nhiều. Như vợ chồng tôi đây, nếu không có cái tính nhiều chuyện của bà con Tân Thành thì bây giờ tôi xuống âm phủ mà uống trà.

Mấy ông bạn trà ngồi ngẫm nghĩ một hồi mới “à ra phải”. Vợ chồng Thanh khổ như thế nào, gần như cả xã Tân Thành biết hết, nó còn lan qua cả phường Tân Thành gần đó. Ðến cái chuyện vợ Thanh hai lần bị điện giật suýt chết khi cố dùng máy cắt điện cắt căm xe cho khách, hay cái chuyện thầm kín như anh Thanh khóc mỗi khi thấy vợ ngủ gật bên bánh xe đạp đang bắt căm dở dang… Người ta biết hết, truyền miệng nhau lan xa khắp nơi. Cũng từ đó mà bà Út Thương mới mang gạo đến cho, bà Hai Thao cho tiền mua thuốc, vợ chồng ông Hùng phế liệu đi xin gạo ở chùa về thẩy vào nhà Thanh… Người nhiều chuyện ở đây còn đi kêu nhà báo về đăng báo cảnh thương tâm để rồi Bệnh viện Quân y 7B hay được, nhận chữa bệnh miễn phí cho anh Thanh.  

Anh Thanh còn một bí mật khác, cũng tiết lộ luôn. Anh nói: “Hồi trước tôi cũng thù mấy cha đem xe lại cho tôi sửa xong rồi nói lỡ hết tiền thiếu chịu. Sau đó mất luôn”.

Một bạn trà lên tiếng: “Thì thù là phải rồi. Vừa mất tiền, vừa mất mối”.

- Nhưng mà thù là dở. Tại vì người ta túng mới làm liều vậy. Mình hãy nghĩ như vậy và xem như việc đó là mình giúp người khó, khổ. Mấy ông không biết đâu, vợ chồng tôi được rất nhiều người không quen biết, không họ hàng đến cho tiền hồi ở trong bệnh viện. Khi tụi tui về, một bác sĩ còn cho 30 triệu đồng để làm vốn làm ăn. Trong lòng tôi tôn trọng mấy người đó đến chết. Vậy thì sao mình không bắt chước họ chứ?

***

Từ những tấm lòng nhân ái, anh chị Phạm Hoài Thanh, 41 tuổi, Lê Thị Lài đã vượt qua cơn dông tố cuộc đời, còn đạt được một tinh thần thảnh thơi như hôm nay. Anh chị đã bắt đầu có cái Tết đầu tiên sau 16 năm sống trong nghèo túng, tự ti, mặc cảm. Hồi ấy, cứ Tết là đóng cửa mà ngủ cho mau qua./.

Bút ký của Trần Vũ

Tô thắm vườn hoa tử tế - Bài cuối: Thầm lặng việc thiện nguyện

Gương mặt đôn hậu, nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi là điều dễ tạo thiện cảm với bất cứ ai khi gặp cô Phạm Thị Ngọc Thảo, giáo viên Trường Tiểu học Phường 6/2, TP Cà Mau. Nhiều năm duy trì “Tủ bánh mì yêu thương”, lặng thầm trao hàng trăm món quà thiết thực tới những hoàn cảnh kém may mắn, cô Thảo cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được sẻ chia.

Tô thắm vườn hoa tử tế - Bài 2: Người gieo hạnh phúc

Mỗi ngày trôi qua, trên khắp quê hương Cà Mau xuất hiện nhiều tấm gương bình dị mà cao quý. Ðó là câu chuyện của người phụ nữ vượt qua nỗi đau của bản thân để dìu dắt những người khuyết tật hoà nhập cộng đồng, là câu chuyện của những cựu chiến binh giàu nghĩa cử cao đẹp... Họ thầm lặng đóng góp cho đời, gieo hạt giống yêu thương, điểm tô cho cuộc sống thêm những gam màu tươi sáng.

Tô thắm vườn hoa tử tế

Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn thường nói, xã hội ta có rất nhiều những tấm gương người tốt, việc tốt. Họ có mặt khắp nơi, đó là những bông hoa đẹp trong rừng hoa đẹp. Ðiều đó được minh chứng ở Cà Mau, nơi tình đất - tình người bền chặt thuỷ chung, sâu nặng nghĩa tình. Trong hành trình phát triển quê hương, bằng những việc làm trượng nghĩa, người Cà Mau đã tô thắm thêm vườn hoa tử tế, làm lay động bao trái tim và lan toả giá trị sống tốt đẹp.

Cửa Lớn mở tương lai

Những năm 1990 của thế kỷ trước, mỗi dịp nghỉ hè, tôi lại được theo ghe bán hàng bông của ba má, xuôi ngược từ xứ ngọt Trần Văn Thời về đất mặn Ngọc Hiển xa xôi và lạ lẫm.

Đội ngũ hoạt động ở ấp, khóm: Tựa tre, chăm măng - Bài cuối: Bàn về giải pháp

Thực tiễn công tác xây dựng đội ngũ người hoạt động ở ấp, khóm kế cận ở Cà Mau đầy sinh động, với nhiều cách làm hay, kinh nghiệm hữu ích. Bằng việc kết nối, đảm bảo tính kế thừa để phát huy tối đa những ưu điểm, bổ trợ những hạn chế giữa các thế hệ; đội ngũ này vừa ổn định vừa có những điểm sáng đột phá gắn với xu hướng trẻ hoá, chuẩn hoá. Bên cạnh đó, sự phát triển khởi sắc của tỉnh nhà cũng đang tạo ra môi trường tốt để nhiều người trẻ chọn trở về gắn bó lập thân, lập nghiệp.

Đội ngũ hoạt động ở ấp, khóm: Tựa tre, chăm măng - Bài 2: Những tín hiệu tích cực

Năng nổ, nhiệt huyết, nhạy bén và dám nghĩ, dám làm đang là những ghi nhận, đánh giá của các cấp uỷ đảng, chính quyền và Nhân dân khi nói về những người trẻ tuổi hoạt động ở ấp, khóm. Không khí tươi mới với nguồn năng lượng tích cực của đội ngũ trẻ đã thực sự trở thành điểm sáng ở nhiều địa bàn ấp, khóm ở Cà Mau trong hành trình phát triển. Ðó cũng là gợi ý hữu ích để Cà Mau tiếp tục công việc chuẩn hoá, trẻ hoá; tăng cường chất lượng và xây dựng đội ngũ kế thừa đảm đương nhiệm vụ ở khóm, ấp trong bối cảnh hiện nay.

Đội ngũ hoạt động ở ấp, khóm: Tựa tre, chăm măng

Thực tế đã khẳng định vai trò vô cùng quan trọng của đội ngũ người hoạt động không chuyên trách ở ấp, khóm trong việc cụ thể hoá đường lối, chủ trương của Ðảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước vào thực tiễn đời sống. Ðây là cánh tay nối dài của cấp uỷ, chính quyền cơ sở, nơi trực tiếp, sâu sát nhất với Nhân dân. Mọi chuyển động của cấp “cơ sở của cơ sở” sẽ quyết định đến việc thành hay bại của một quyết sách, một chủ trương, một phong trào... gắn với nhiệm vụ chính trị và sự phát triển của từng địa phương.

Tín dụng chính sách - Xây dựng niềm tin, hướng đến phát triển bền vững - Bài cuối: Hướng đến tín dụng "xanh"

Thông qua các khoản vay ưu đãi, nông dân và các hợp tác xã (HTX) có cơ hội mở rộng quy mô sản xuất, áp dụng công nghệ tiên tiến, từ đó xây dựng nền tảng cho các mô hình kinh tế nông nghiệp bền vững. Bên cạnh đó, tín dụng chính sách (TDCS) không chỉ giới hạn trong việc hỗ trợ sản xuất mà còn mở rộng sang các lĩnh vực quan trọng, như bảo vệ môi trường và phát triển tín dụng xanh.

Tín dụng chính sách - Xây dựng niềm tin, hướng đến phát triển bền vững

Tín dụng chính sách xã hội (CSXH) đóng vai trò quan trọng trong việc nâng cao chất lượng cuộc sống của các nhóm yếu thế và phát triển kinh tế địa phương. Các chính sách đổi mới đã giúp hàng ngàn người tiếp cận vốn hỗ trợ, vượt qua khó khăn và xây dựng sinh kế bền vững. Bên cạnh đó, các hợp tác xã và mô hình nông nghiệp xanh ngày càng khẳng định vai trò quan trọng trong nền kinh tế địa phương. Nỗ lực đổi mới trong quản lý và triển khai tín dụng đã phá vỡ rào cản, mở ra cánh cửa cho một tương lai phát triển toàn diện.

Tín dụng chính sách - Xây dựng niềm tin, hướng đến phát triển bền vững - Bài 2: Xoá rào cản, mở cửa cơ hội

Trong tiến trình phát triển kinh tế - xã hội của đất nước, tín dụng chính sách xã hội (CSXH) không chỉ là công cụ hỗ trợ người dân thoát nghèo mà còn là động lực quan trọng thúc đẩy kinh tế địa phương. Các khoản vay ưu đãi đã tạo điều kiện cho hàng ngàn hộ khởi nghiệp, mở rộng sản xuất, cải thiện đời sống và đóng góp vào sự phát triển bền vững. Ðặc biệt, CSXH đã hỗ trợ những nhóm yếu thế và các cá nhân chấp hành xong án phạt tù vượt qua rào cản xã hội, tạo điều kiện cho họ tái hoà nhập cộng đồng và xây dựng cuộc sống mới. Không chỉ dừng lại ở việc cung cấp tài chính, tín dụng này đã trở thành nền tảng vững chắc để họ từng bước vươn lên, thay đổi cuộc sống.