ĐT: 0939.923988
Thứ bảy, 21-9-24 04:30:24
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Chén thuốc

Báo Cà Mau Chín Hột cầm chén thuốc, tay run lẩy bẩy. Thầy Hai nói, uống chén thuốc này xong, răng rụng, mắt mờ, chân tay quìu quặt, sau này ăn cơm còn khó huống hồ cầm súng. Kệ, miễn là không cầm súng bắn vào đồng đội của mình, đồng bào của mình, cái mạng này coi như bỏ. Ực một cái, Chín Hột đập bể luôn cái chén, ngồi thụp xuống gốc cây dừa mé sau chòi nhà.

Chín Hột cầm chén thuốc, tay run lẩy bẩy. Thầy Hai nói, uống chén thuốc này xong, răng rụng, mắt mờ, chân tay quìu quặt, sau này ăn cơm còn khó huống hồ cầm súng. Kệ, miễn là không cầm súng bắn vào đồng đội của mình, đồng bào của mình, cái mạng này coi như bỏ. Ực một cái, Chín Hột đập bể luôn cái chén, ngồi thụp xuống gốc cây dừa mé sau chòi nhà.

Rồi chiến tranh đi qua, trong lý lịch của ông Chín có ghi rõ giai đoạn làm lính nguỵ, không gây nợ máu. Chưa đầy chục chữ mà thằng con trai duy nhất của ông “ba chìm bảy nổi” đến tận bây giờ. Lúc sầu đời, nó về nhậu với ông rồi nói, “cán bộ trơn” như con làm hết đời cũng tới vậy thôi ba. Ông Chín ngẫm nghĩ về cái thân còm cõi của mình, nhìn thằng con thất thểu mà chạnh lòng.

Minh hoạ: HOÀNG VŨ

Năm Mậu Thân, ông Chín cùng Ba Rèn được một ký giả chiến trường người Nhật chụp cho một bôi ảnh để gọi là kỷ niệm. Ba Rèn hy sinh sau bức ảnh 3 ngày, còn mình ên ông Chín sống dai dẳng, èo uột tới bây giờ. Chín Hột khi đó mới hoạt động ở ấp, tụi giặc đổ quân lùa thanh niên đi lính, Chín Hột chạy không kịp nên mặc quần tà lỏn bị hất lên trực thăng đem đi. Hành quân đâu hai ba lượt gì đó, thấy Chín Hột có vẻ “nguy hiểm”, tụi giặc gom thành một nhóm riêng có “giám sát đặc biệt”. Một buổi sáng đẹp trời, Chín Hột bỏ chạy, vô tuốt miệt U Minh gặp thầy Hai xin chén thuốc. Ði lính có nhiêu đó, chén thuốc có chút xíu, đời ông coi như xong, vậy mà đau nhất là còn liên luỵ tới thằng con ông.

Một bữa, Sáu Tánh, bí thư chi bộ ấp tạt vô hỏi ông:

- Hồi đó chú Chín có gây nợ máu gì không, đi lính bao lâu, lý lịch xác minh cho thằng em giờ khó khăn quá.

- Tao vậy đây mà nợ máu, ác ôn gì mầy.

- Rồi, để tụi con xác minh tiếp.

- Cả chục năm rồi xác minh nữa hả…

Khi tất cả coi như bế tắc, đột ngột thằng con ông về báo tin được đứng vào hàng ngũ của Ðảng, điều mà cả cuộc đời ông chưa làm được. Nghe tin này, ông quày quả thắp nhang trên bàn thờ Bác Hồ, bàn thờ tổ tiên, thấy rằng mình sống không thẹn với lòng thì cuối cùng sẽ có được kết quả tốt. Giờ mắt mờ hơn, tay chân yếu hơn, thân thể hom hem, ông nghĩ đến cái vị chát lợ, tanh rình của chén thuốc năm nào. Thấy vậy mà đã cứu sống cả đời ông, đời con ông.

Bữa liên hoan, bí thư chi bộ ấp có lại, nói rằng chủ trương của Ðảng có nhiều thay đổi, Ðảng luôn ghi nhận cống hiến, nỗ lực của mọi quần chúng ưu tú, nhà ông Chín may mắn có được người con kiên trì, bền bỉ và được đứng vào hàng ngũ của Ðảng là xứng đáng. Riêng phần ông, không vì quá khứ mà tự ti, lệch hướng. Ông Chín nghĩ, xưa giờ ông không tự ti gì cả. Thân hình lực điền vì chén thuốc mà ra hom hem như bệnh lao, cái “quá khứ” đâu mấy mươi ngày ông luôn kháng cự và cuối cùng là bỏ trốn. Trốn rồi nó vẫn đeo đẵng mấy chục năm và nếu không có gì thay đổi là sẽ cả cuộc đời. Bữa liên hoan này ông mừng cho con, mừng cho mình vì trong đời không cầm súng bắn vào đồng bào, đồng đội của mình.

Bữa nọ, nhiếp ảnh gia người Nhật chụp tấm hình khi xưa có tìm tới ông, thấy người Nhật theo năm tháng không mấy thay đổi, còn ông thì già quá thể. Người Nhật lớn hơn ông đâu 10 tuổi mà nhìn vẫn trẻ. Người Nhật nói trở lại để tìm kiếm những ký ức về chiến tranh. Nhìn ông Chín, nhìn tấm hình, hỏi đi hỏi lại có phải đúng người không, ông Chín gật đầu hờ hững. Ông chỉ Ba Rèn nói hy sinh rồi. Giặc bắt đập đầu, nhận nước, mổ bụng, được công nhận liệt sĩ.

Không vợ, không con, bàn thờ không có hình ảnh chi cả. Người Nhật vội vàng đem tấm hình qua nhà Ba Rèn, lấy hình đó cho thằng cháu gọi bằng ông chú thờ. Mở tiệc như làm đám ma lần nữa, bù lại hồi xưa chỉ mấy tấm ván tạp, đôi chiếu mang theo. Người Nhật mời ông Chín ly rượu, ông Chín nói giờ uống thuốc Nam được chớ uống rượu không nổi. Thằng cháu thờ Ba Rèn cầm lấy ly nuốt cái ực, nước mắt lưng tròng, nó đâu biết Ba Rèn ra sao, mà thiệt ngộ nhìn nó lúc này giống Ba Rèn như đúc.

Thằng con về nói được thăng chức, ông mừng cho nó, nhưng ngó bộ nó xông xênh, ăn nói mạnh mồm mạnh miệng hơn trước. Nghe vợ nó lằng nhằng đi sớm về khuya, nghe đồn có mèo có phở ở ngoài đường. Ông nói, vinh dự đứng vào hàng ngũ của Ðảng, con làm gì cũng xứng đáng nghen. Nó dạ ừ bâng quơ rồi lao đi như thiêu thân. Nó nói ba lo uống thuốc đi, lo chi mấy chuyện đó. Ðùng một cái, vợ nó đánh ghen, nó bị bắt tại trận. Tổ chức xử lý. Còn ông thì đôi mắt mù hẳn. Một bữa, nó quảy ba lô về nói ở luôn làm ruộng với ông. Ông nói, vườn phía sau tính luôn chỗ nằm của má mầy được ba công, mầy làm gì thì làm. Ông hỏi nó, cháu ông đâu, nó nói mẹ nó nuôi, nó làm ruộng cấp dưỡng. Ông thở dài, mầy nuôi mầy không nổi còn nuôi ai. Nó chậc lưỡi, sướng có chút xíu mà “banh ta long” hết.

Bữa bí thư chi bộ ấp ghé lại, ông Chín kêu thằng con làm gà mời nhậu. Anh hỏi ông không uống thuốc nữa sao mà uống rượu. Ông nhướng mắt, thuốc cũng uống rồi, thuốc làm mình bệnh, thuốc chữa bệnh, thôi thì bỏ hết để uống rượu coi có khác không. Anh bí thư quay qua thằng con, nói chú làm trên tỉnh quen rồi về mần ruộng chắc khó chịu lắm hả, bây giờ tui tính chú tiếp anh em công tác ở địa phương, mình cống hiến thì nhiều cách lắm. Vậy là từ bữa đó, thằng con ông đi tối ngày, nó nói, ngẫm ra làm cán bộ cơ sở cực thiệt.

Bẵng đi mấy năm, một lần nữa nó thông báo sẽ tổ chức liên hoan kết nạp lại. Lần này phức tạp hơn nhưng nó đã chín chắn hơn. Ông lại lật đật khấn vái tổ tiên, thành kính trước di ảnh của Bác, mong rằng thằng con biết đâu là đường tối, đường sáng để đi. Ðùng một cái, vợ thằng con trở về mặt mày tiu nghỉu, rủ thằng con về lại sống chung, ở đâu cũng được, miễn có cái chòi và ba trái tim. Thằng cháu của ông đi học, hứa với ông nội sau này làm bác sĩ chữa bệnh mù mắt, kiếm thuốc uống cho ông mập lên. Ông Chính lại lọ mọ nấu thuốc Nam uống.

Thằng con dần dần được cất nhắc lên vị trí chủ chốt của xã, được Nhân dân tín nhiệm. Nó làm đâu trúng đó, 3 công đất của ông đẻ ra được gần 30 công. Con dâu thành phố của ông nuôi heo mau lớn, cháu nội ông học giỏi giấy khen đều đều. Tuy nhiên, ông cảm thấy trong người mình có điều bất ổn. Ông kêu thằng con lại, nhắn nó nhớ lấy bài học trước đây, tiếp tục sống, lao động, cống hiến như thời gian qua, yêu thương vợ con. Nó bưng chén thuốc cho ông, ông không bưng nổi, cố hé miệng, nhưng thuốc cứ trào lên mũi, lên mắt. Ông khó thở và sau đó thấy một vùng sáng bừng lên phía trước. Thằng con lỡ tay làm rớt bể cái chén, nó ôm ghì lấy người cha còm cõi, mù loà, những giọt nước mắt lăn dài trên má, chảy sâu tận trong tim…

Truyện ngắn của Phạm Quốc Rin

"Lửa thử vàng" - Câu chuyện truyền nhân gia tộc cải lương

Cải lương đi qua thời hoàng kim, nhưng truyền nhân các gia tộc cải lương chưa bao giờ tắt ngọn lửa đam mê và niềm khao khát viết tiếp chặng đường nghệ thuật của cha ông đã gầy dựng.

Cảm xúc dẫn lối

Từ nhỏ, Nguyễn Hoàng Giang đã yêu thích nghệ thuật. Cơ duyên đưa anh đến với nhiếp ảnh bắt đầu từ tình yêu dành cho cái đẹp và nghệ thuật. Thế nên, tuy từng có 20 năm gắn bó với Hà Nội, nhưng mảnh đất Hội An đậm chất nghệ thuật lại chính là động cơ thôi thúc, khiến anh quyết định chuyển vào nơi này định cư. Ðến nay, khi đã là chủ một công ty du lịch và sở hữu chuỗi khách sạn, nhà hàng, dù bận rộn, anh vẫn dành thời gian cho nhiếp ảnh.

Dâng hương Tổ nghiệp Sân khấu

Suốt 13 năm qua, Ngày Sân khấu Việt Nam cũng là ngày hướng về Tổ nghiệp của những người hoạt động lĩnh vực sân khấu. Ngày Giỗ Tổ là dịp để những người hoạt động trong lĩnh vực sân khấu cùng nhau nhắc nhớ về thế hệ tiền nhân đã có công sáng lập, gìn giữ loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống của dân tộc. Đồng thời cũng là cuộc họp mặt hâm nóng tình nghệ sĩ, tạo sự gắn kết, cùng động viên nhau phấn đấu để mang những cái hay, cái đẹp phục vụ công chúng.

Còn đó những cánh chim không mỏi

Nghe tôi có ý định tìm một địa điểm lý tưởng để khám phá, thưởng thức các loại hình nghệ thuật truyền thống tại mảnh đất được mệnh danh là “thành phố đáng sống”, một người anh đồng nghiệp đang công tác tại Ðài Phát thanh - Truyền hình Ðà Nẵng giới thiệu ngay Nhà hát tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh. Vậy rồi, qua vài lời kết nối nhiệt tình, NSƯT Trần Ngọc Tuấn, Giám đốc Nhà hát, liền đích thân mời đoàn văn nghệ sĩ Cà Mau đến xem một suất diễn trong ngày gần nhất.

Nối dài tình yêu nước bằng nghệ thuật

Nghệ thuật kết nối quá khứ và hiện tại, là phương tiện giúp gìn giữ, lưu truyền và phát huy văn hoá dân tộc. Với ý nghĩa ấy, các bạn trẻ tại Cà Mau, bằng hoạt động nghệ thuật, đã góp phần lan toả, nhân lên tình yêu quê hương, đất nước trong những người trẻ và cộng đồng.

Ấm áp chương trình nghệ thuật “Tình ca Đất Mũi”

Nhằm tôn vinh Âm nhạc Việt Nam nói chung, Âm nhạc Cà Mau nói riêng, thể hiện sự tri ân đối với các tác giả có nhiều cống hiến cho sự nghiệp âm nhạc tỉnh nhà. Tối 3/9, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh đã diễn ra Chương trình nghệ thuật chào mừng kỷ niệm lần thứ 15 Ngày Âm nhạc Việt Nam với chủ đề :“Tình ca Đất Mũi”. Chương trình do Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch cùng với Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh phối hợp tổ chức.

Sắc màu miền Tây đến với Huế

Những năm qua, mỹ thuật đồng bằng sông Cửu Long (ÐBSCL) có bước phát triển mạnh, tạo được tiếng vang trong khu vực, các vùng miền trong và cả ngoài nước. Câu lạc bộ (CLB) "Sắc màu miền Tây ART" đã có 4 cuộc triển lãm tại Hội Mỹ thuật TP Hồ Chí Minh và Hà Nội từ năm 2019-2023.

Khám phá cùng nhiếp ảnh

Nghệ sĩ Nhiếp ảnh (NSNA) Lê Minh Vũ (Quyên Vũ) sinh năm 1974, tại tỉnh Tiền Giang, hiện sinh hoạt tại Hội NSNA Việt Nam, Chi hội Tiền Giang.

Sắc màu văn hoá địa phương hoà quyện trong từng bài ca, điệu múa

Đạo diễn Nguyễn Tiến Dương, Trưởng Ban giám khảo Hội diễn Nghệ thuật quần chúng tỉnh Cà Mau lần thứ IX - 2024, đánh giá, một trong những điểm nổi bật của hội diễn là những sắc màu văn hoá của địa phương hoà quyện trong các bài hát, điệu múa, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn. So với những hội diễn trước, các đội đã có nhiều sự tiến bộ về ca, múa, âm nhạc và trang phục.

Cho chữ mùa Vu lan

Tôi gặp thầy đang cho chữ tại một góc nhỏ trong khuôn viên chùa Thiền Lâm, phường Tân Thành, TP Cà Mau, vào ngày chùa tổ chức lễ Vu lan. Mặc dù bút trên tay đang nắn nót, mắt chăm chú vào con chữ, nhưng được vài nét, khi ngẩng lên chấm mực là thầy nhanh miệng mời gọi mọi người đang đứng túm tụm gần đó: “Viết mấy câu tặng cha mẹ đi chị (cô, chú, anh, em...) ơi!”; “Lại chú cho chữ cầu sức khoẻ, học giỏi nè các con!”; “Cầu tài lộc, sức khoẻ, vạn sự như ý nè anh chị em, cô bác ơi!”... Và bao giờ sau những câu mời gọi, thầy cũng nhấn mạnh “tặng chữ hoàn toàn miễn phí” để khách khỏi đắn đo.