(CMO) Vừa là thầy giáo, vừa là hoạ sĩ, vừa là người quản lý, vậy mà không chỉ làm tròn trách nhiệm, anh còn kết hợp ba thứ lại với nhau một cách khoa học. Anh là Hoạ sĩ Hồ Văn Hưng, nguyên Hiệu trưởng Trường Văn hoá - Nghệ thuật, Chi hội trưởng Chi hội Mỹ thuật Việt Nam tỉnh Sóc Trăng.
Từ lâu anh là một trong những cái tên quen thuộc của giới mộ điệu tranh mỹ thuật và nhận được nhiều giải thưởng lớn ở các lần triển lãm khu vực cũng như toàn quốc.
Gặp anh trong một lần về tham dự trại sáng tác của Câu lạc bộ (CLB) Mỹ thuật TP Cà Mau, ấn tượng đầu tiên với tôi là dù dưới cái nắng oi bức của những ngày cuối tháng Tư, người ướt đẫm mồ hôi nhưng anh vẫn làm việc một cách say sưa. Những đường nét, cách tạo hình vô cùng đẹp mắt trong tác phẩm của anh đã chiếm trọn tình cảm nhiều người trong trại... Trò chuyện với anh mới thấy anh thật trẻ trung, hoạt bát, nếu không được giới thiệu tôi không nghĩ anh đã nghỉ hưu cách đây vài năm.
Hoạ sĩ Hồ Văn Hưng tại Trại sáng tác của CLB Mỹ thuật TP. Cà Mau. Ảnh: Minh Tấn. |
- Xin chào Hoạ sĩ Hồ Văn Hưng, nghe tiếng anh đã lâu, nay mới được gặp và thưởng thức tranh của anh. Xin anh cho biết, con đường nào đưa anh đến với mỹ thuật?
Hoạ sĩ Hồ Văn Hưng: Tôi cũng như nhiều anh em làm nghệ thuật khác, bộc lộ năng khiếu vẽ từ rất sớm, may mắn được gia đình phát hiện, quan tâm và định hướng. Năm 1975, sau khi học hết phổ thông, một người cô biết tôi có năng khiếu hội hoạ nên giới thiệu vào làm ở Trung tâm Văn hoá huyện. Công việc của tôi được giao là trang trí khánh tiết, cắt băng khẩu hiệu. Sau một thời gian làm việc, năm 1979, tôi được cơ quan cho đi học cử nhân mỹ thuật, đến năm 1984 thì ra trường. Và con đường mỹ thuật cũng bắt đầu từ đó.
- Đa phần tranh của anh vẽ về đề tài sinh hoạt của đồng bào Khmer, vì sao?
Hoạ sĩ Hồ Văn Hưng: Tôi là người Kinh, nhưng sinh ra và lớn lên ở Long Phú, một huyện lân cận TP. Sóc Trăng. Nơi đây có nhiều người dân tộc Khmer sinh sống, nên từ khi còn nhỏ, những hình ảnh sinh hoạt đời thường và những nghi thức lễ hội của bà con nơi đây đã ăn sâu vào máu thịt của tôi. Tới khi làm việc ở Trung tâm Văn hoá huyện, được phục vụ bà con trong những ngày lễ, Tết, tôi mới phát hiện ra những điệu múa và trang phục của bà con rất đẹp, nếu đưa vào trong tranh bằng lối vẽ trang trí, được cách điệu hình thì thật tuyệt vời. Vậy là từ đó đề tài này đã theo tôi cho tới bây giờ.
- Chắc hẳn những tác phẩm về đề tài cuộc sống đồng bào Khmer được thể hiện bằng cả tâm huyết đã mang lại cho anh nhiều thành công?
Hoạ sĩ Hồ Văn Hưng: Tôi cảm ơn đề tài này rất nhiều, bởi thời gian qua nó đã đưa tên tuổi của tôi đến gần với công chúng hơn qua những lần dự triển lãm đồng bằng cũng như toàn quốc. Những tác phẩm đó đã mang về cho tôi một số giải thưởng như: 1 Huy chương Vàng, 3 giải tặng thưởng, 2 giải Nhất của tỉnh; 2 giải Nhì và 1 giải Ba của ĐBSCL.
- Vẽ một đề tài duy nhất về sinh hoạt của người Khmer trong chừng ấy năm chắc anh có nhiều kinh nghiệm?
Hoạ sĩ Hồ Văn Hưng: Trước tiên phải nói đề tài này rất hấp dẫn tôi. Hấp dẫn nhất là màu sắc trang phục. Thứ nữa là đa số bà con theo đạo Phật nên gắn liền với nhiều truyền thuyết hay, tôi có nhiều lựa chọn chủ đề cho tác phẩm của mình. Nhưng đó chỉ là thuận tiện bước đầu cho hoạ sĩ, còn muốn có một bức tranh đẹp thì phải phối hợp nhiều thứ. Ví dụ như tôi lấy màu sắc của trang phục và chủ đề của người dân tộc Khmer phối hợp với cách vẽ dân gian của người Việt sẽ tạo ra một bức tranh hoàn hảo từ đường nét đến màu sắc.
- Những người làm nghệ thuật thường chỉ chăm chú vào học một chuyên môn mà mình theo đuổi. Còn anh thì học rất nhiều ngành khác, phải chăng anh còn có niềm đam mê nào khác?
Hoạ sĩ Hồ Văn Hưng: Tôi vừa học ngành văn hoá, mỹ thuật và chính trị cốt lõi cũng là để phục vụ cho công việc, tôi không thấy cái nào thừa cả. Sau một thời gian làm việc ở huyện Long Phú, tôi được điều về làm Hiệu trưởng Trường Văn hoá - Nghệ thuật Sóc Trăng. Trường mở rất nhiều lớp ở nhiều lĩnh vực, mình làm hiệu trưởng thì mình phải biết, muốn biết thì phải đi học. Bởi ngoài quản lý, tôi cũng đứng lớp một số môn như: lịch sử mỹ thuật, trang trí, hình hoạ…
- Làm nhiều nghề khác nhau, việc sáng tác tranh của anh có bị ảnh hưởng không?
Hoạ sĩ Hồ Văn Hưng: Không những không ảnh hưởng mà theo tôi, được làm nhiều thứ một lúc là may mắn, vì chúng hỗ trợ nhau rất nhiều. Ví dụ, lúc lên lớp dạy thì tôi cũng cần một chút tính nghệ sĩ để tiết học nhẹ nhàng hơn, hay lúc vẽ tranh tôi cũng cần định hướng và cái nhìn đúng đắn thì công việc quản lý sẽ giúp tôi, hoặc lúc tôi quản lý thì tôi được hỗ trợ từ hai phía. Nghề giáo giúp tôi trầm tĩnh hơn, xử lý tình huống đúng mực, còn hội hoạ giúp tôi xử lý những tình huống nhẹ nhàng, tình cảm.
Tôi công tác ở Trường Văn hoá - Nghệ thuật cho tới lúc về hưu là đúng 16 năm. 16 năm đó đối với tôi vô cùng quý giá, nó cho tôi nhiều kinh nghiệm trong nghề cũng như trong cuộc sống. Cái tôi hài lòng nhất là mình được làm đúng với nghiệp vụ của mình, nên thời gian đó tôi cho ra đời nhiều tác phẩm chất lượng để bây giờ nhiều người biết tới tôi. Với học trò của mình, tôi thường khuyên các em, muốn làm nghề lâu dài trước tiên phải yêu nghề và siêng vẽ, vẽ bất cứ nơi đâu, đặc biệt là phải thường xuyên nghiên cứu, từ bố cục cho tới đề tài… có như vậy mới sống lâu được với nghề.
- Xin cảm ơn anh về cuộc trò chuyện thú vị này!
Khởi Huỳnh