(CMO) Bây giờ không còn trẻ nữa, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cây phượng già cằn cỗi trước con hẻm trổ bông là trong lòng tôi lại bồi hồi, nhớ thương lẫn lộn, chốc chốc lại chạy ra đầu hẻm đứng nhìn, miệng thì lẩm nhẩm hát “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn, chín mươi ngày qua chứa chan tình thương, ngày mai xa cách hai đứa hai nơi, phút gần gũi nhau mất rồi, tạ từ là hết người ơi!...”
Nỗi buồn hoa phượng - Thanh Sơn). Bài hát đó ngày xưa tôi thường hát trong những buổi liên hoan cuối năm học của lớp. Nội dung bài hát rất đúng với tâm trạng của những đứa học trò, nên lần nào cũng vậy, khi tôi hát tới đoạn “Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi, phút gần gũi nhau mất rồi…” là y như rằng những hàng ghế phía dưới sẽ có tiếng sụt sùi của các bạn nữ. Các bạn nam thì có vẻ cứng rắn hơn một chút, nhưng suốt buổi cũng chỉ ngồi im lặng nhìn ra cửa lớp không nói lời nào, đôi mắt chan chứa nỗi niềm.
Chín tháng cùng ngồi học với nhau, có biết bao nhiêu chuyện vui buồn, rồi tự dưng chín mươi ngày không gặp nhau làm sao không buồn cho được. Bởi ngày xưa, thời gian nghỉ hè bạn bè ít khi có dịp gặp nhau, đứa nào cũng ở nhà lo phụ giúp cha mẹ, có đứa thì theo mẹ bán ghe hàng, còn mấy đứa trong ngọn ra học thì về quê hết.
Minh hoạ: Khởi Huỳnh |
Buổi liên hoan kết thúc bao giờ cũng có những chuyện bất ngờ. Đó là những cánh phượng được các bạn nam bí mật hái đem về xếp thành hình con bướm hoặc hình trái tim rồi gấp vào đôi giấy tập, ghi vài câu thơ được chọn kỹ càng và tên người nhận ở bên ngoài rồi gom lại nhờ lớp trưởng đưa từng bạn nữ trong lớp.
Sau ba tháng nghỉ hè, chúng tôi gặp lại nhau đúng vào ngày 5/9. Hôm đó đứa nào cũng vui thiệt là vui, quấn quýt nhau không rời. Mạnh đứa nào nấy kể chuyện của mình trong 90 ngày xa cách. Có một điều lạ là những câu chuyện của tôi kể bao giờ cũng làm cho các bạn ngớ ngẩn và cứ hỏi đi hỏi lại hoài làm cho tôi hết sức bất ngờ, tự dưng thấy mình có giá hẳn lên. Cụ thể như tụi nó hỏi, đi bắt cá hôi ra làm sao? Mót lúa là gì? Rồi cái cự củi hình dáng ra làm sao? Hay chuyện đi cộ lúa là gì… Biết được điểm yếu của các bạn nên tôi tha hồ mà nổ. Nói thiệt cũng có những thứ tôi có thấy nhưng khi các bạn hỏi tôi không thể nào giải thích được, nên nhiều khi cũng nói càn, may mắn là chưa lần nào bị phát hiện.
Thường ba tháng hè tôi không phải làm việc gì giúp gia đình như các bạn mà được ba cho về quê ngoại chơi. Năm nào cũng vậy, sau buổi liên hoan với lớp là tôi được ông ngoại chạy xuồng ra rước về quê. Những ngày ở quê khi trời chưa sáng rõ là tôi đã lẽo đẽo theo cậu Út ra đồng, cậu làm việc của cậu, còn tôi muốn làm gì thì làm, hết đi vớt cá lia thia, lại tìm ổ cúm núm lấy trứng.
Tôi rất thích những lúc đi ra vườn với cậu, trong túi cậu bao giờ cũng có sẵn một bịch muối hột trắng tinh. Trước khi leo lên cây bẻ trái, thường cậu chọn cho tôi một chỗ ngồi rất êm và đưa cho tôi bịch muối đó, khi phát hiện trái ngon thường cậu la lên thông báo và đương nhiên trái đó bao giờ cậu cũng cho tôi.
Chiều xuống, khi mặt trời đã lặn sau những rặng tre là tôi với cậu chuẩn bị đi xuống bến sông trước nhà đặt vó. Cậu nhóm sẵn một bếp than để khi nào đặt có tép là cậu nướng cho tôi ăn. Tôi thích nhất là lúc có xuồng đi qua, từ xa người ta gọi vó, vó…v...ó nghe rất lạ tai. Lúc đó tôi với cậu chạy ra, cậu đỡ tôi lên đu cần vó, cần vó từ từ hạ xuống và vó thì bắt đầu nổi lên khỏi mặt nước, cậu cầm dây rún giựt giựt cho sạch nước để người ta đi qua không bị ướt, đồng thời cho cá tép gom lại rồi lấy cái gàu đan bằng lá chằm ra vớt cá để vô khạp được ngâm sẵn dưới sông. Đương nhiên là những con tép bạc bự được cậu giữ lại và lấy sóng lá xỏ qua rồi để lên lò nướng. Và mùi thơm bắt đầu lan toả khắp trong chòi. Cậu nhìn tôi ăn ngấu nghiến những con tép thơm lừng mà cậu vừa đưa. Cậu nói ở quê chỉ có vậy thôi, nếu thích thì năm sau về nữa.
Chuyện đã qua mấy chục năm rồi, nhưng bây giờ mỗi lần nhìn thấy hoa phượng nở là trong lòng lại nhớ da diết. Nhớ các bạn năm xưa và nhớ những đêm hè đặt vó dưới bến sông cùng cậu út. Nhớ tiếng sụt sùi của các bạn lúc chia tay…
Tất cả chỉ còn là nỗi nhớ./.
Khởi Huỳnh