Thứ hai, 22-12-25 13:36:11
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Mưa hồi ức

Báo Cà Mau

“Bố cho con ăn, con cười bố cười/ Con cho bố ăn, bố khóc con khóc”.
Hai giờ sáng, tôi giật mình thức dậy vì ngủ quên, ba vẫn nằm đó, ngó lên trần tường bệnh viện. Không biết ba nhìn thấy gì, đang nghĩ gì nhưng lòng tôi lại rối tơi bời. Mấy tháng rồi, cha con tôi đã quen với việc sinh hoạt trong bệnh viện để tiện cho việc hóa trị cho ba, bác sĩ không cho tôi hy vọng, nhưng tôi thì luôn cho ba hy vọng. Cả nhà nói dối ông chỉ bị viêm phổi nhẹ nên khi người nào đến thăm hay có gặp ai, ông cũng đều nói tôi đâu có bị gì, uống thuốc từ từ là khỏi, tại hổm rày ăn uống không vô nên mới xuống ký nhanh vậy. Người sắp già thường rất sợ chết nên nghe ai nói bệnh mình nhẹ, ba tôi tươi tỉnh vô cùng. Ba vẫn nhìn lên không trung, ánh sáng của bóng đèn làm tôi căm ghét, tôi ngồi dậy đắp mền cho ba, nghe rõ tiếng thở ông nặng nhọc. 
“Sao ba không ngủ, ba thấy khó chịu ở đâu hả?”. - “Tự nhiên bây giờ ba thèm cá bống cát ở vuông nhà mình kho tộ quá Toàn. Không biết hổm nay ba đi vầy có đứa nào ở dưới đổ lú hay không. Giờ này chắc là vô con nước…”. Ba bỏ ngang câu nói vì cơn ho dồn dập, nó hành xác cơ thể gầy guộc ấy. Tôi ước gì người chịu đau đớn là mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn đèn đường bệnh viện vàng vọt, hắt hiu, tôi thấy phận của nó sao mà giống ba tôi quá. Ánh sáng yếu ớt ấy, mùi thuốc nồng nặc trong căn phòng, nhịp thở của ba là những ký ức về sau tôi không muốn nhớ. Kìm lại giọt nước mắt sắp ngoài tầm kiểm soát, tôi bảo ông: “Ba ngủ đi, ngày mai con kêu con Nhiên nấu cho ba ăn”. Ông không nói gì, chầm chậm nhắm nghiền đôi mắt lại, nhăn nheo, nóng hổi...


Hồi nhỏ, tôi không chịu học hành, hay cùng mấy đứa trong xóm đi đánh nhau. Cô giáo kêu cả lớp vẽ tranh, tôi chỉ nguệch ngoạc vài nét rồi chú thích thêm bên dưới dòng chữ “con ma”. Cô mời phụ huynh, dĩ nhiên là ba phải đi nghe cô kể tội của tôi. Về nhà, ông xách cây roi bình bát bắt tôi cúi người xuống đánh, hai đứa em thì cười khúc khích sau nhà. Những hình ảnh đó, trong tôi không bao giờ phai nhạt. Tôi ước gì thời gian trở lại, tôi ngoan hơn, chịu học đến nơi đến chốn, có nghề nghiệp đàng hoàng - nghề mà kiếm được nhiều tiền thì bây giờ đã có thể kéo dài sự sống cho ba, không phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi vay mượn. Cái thời trẻ người, tôi vẫn hay tụ tập nhậu nhẹt, cờ bạc với bạn bè. Những lúc như thế, tôi không bao giờ thấy những sợi tóc bạc đã chen dày hết nửa mái đầu ba, chưa từng cảm thương hình ảnh ông lặn lội mưa giông sên vuông, đổ lú. Khi trời nắng nóng tháng hạn gay gắt, một mình ông phơi tấm lưng trần nhổ từng cọng năn tượng, nhổ hết 3 ngày rồi ngủ bù lại 2 ngày. Giờ nằm cạnh ba, tôi tự hỏi mình đã làm gì trong lúc đó.
Đồng hồ điểm 5 giờ, tôi nghe rõ bước chân y tá bên ngoài xen lẫn tiếng thở ba phập phồng dưới làn áo mỏng. Căn phòng có 4 giường, bệnh nhân đã về hết vì không còn đường cứu chữa, chỉ có cha con tôi là cố ở lại đến bây giờ. Tôi xoay lưng nắm lấy bàn tay ba, gầy guộc. Nó khác xa quá nhiều đôi tay của ngày xưa. Hồi nhỏ, ba thường dắt tôi băng qua những cánh đồng xanh, tay tôi nhỏ xíu nằm gọn lỏn trong bàn tay ba rắn rỏi. Ông hát cho tôi nghe những ca khúc trữ tình, giọng ba ngọt bùi pha lẫn tiếng lá rơi xao xác. Tiếng hát của ông cứ theo gió bay đi đến khi nắng chiều tắt hẳn, bóng cha con tôi đổ xuống mặt nước hai vệt dài ngắn song song…
Xuống căn-tin bệnh viện mua canh, trở lên tôi thấy con Nhiên chạy ra lau vội dòng nước mắt. Hai anh em cứ đứng nhìn nhau, hồi lâu nó mới nức nở: “Ba mình chỉ mới 56 tuổi thôi mà anh Hai. Ba đâu có hút thuốc, rượu chè gì đâu sao bác sĩ nói ba bị ung thư phổi giai đoạn cuối, không trị được…”. Biết giải thích như thế nào cho nó đây, khi mà tôi cũng chưa tin đó là sự thật. Không nói gì, tôi cúi mặt đi, đến phòng đã thấy ba dựa người vào tường, đôi mắt hõm sâu thẳm thẳm. “Ba ăn miếng cơm cho nóng. Con có mua canh mướp nấu tép nè, còn cá lóc thì hồi sáng con Nhiên thức sớm lựa cá đồng cho ba đó”. - “Nó đi chưa?”. - “Đi rồi, nó đón xe buýt đi cho kịp giờ làm. Nè, cá con dẻ sẵn cho ba, ba ăn từ từ thôi, coi chừng nóng”.
Tôi nghe cái tách, giọt nước mắt ba rơi trên tay tôi nóng hổi. Nóng hơn cả chén canh tôi múc cho ba. Tôi biết ba đang kìm lại tiếng lòng, tôi quay mặt đi không dám nhìn vào người đàn ông đó, ít nhất ngay khắc này. “Sao ba không ăn nữa, hai món mà ba thích đó”. - “Ba ăn không vô…”. - “Ba cứ ăn ít vậy hoài sao hết bệnh để về quê đây. Ba không khỏe, ai đi đổ lú, sổ vuông, giăng lưới”. - “Con đừng giấu ba nữa Toàn… Ba biết bệnh của ba lâu rồi…”.
Lúc này, tôi lại trở về thằng nhóc của 25 năm trước. Nước mắt tôi thi nhau rượt dài trên gương mặt nám rạm đàn ông. Mắt ba cũng đỏ hoe nhưng chẳng còn một giọt nước nào để rơi trên nền da nhăn nheo đang cố bám vào xương gò má. Ba ốm đi nhiều quá. Ánh mắt ông cũng tuyệt vọng vô cùng, nó hệt như những lần nhờ tôi nhổ dùm mái đầu đầy tóc bạc, tôi vô tâm nói bận này, bận kia để ông tự ngồi khọm lưng, một tay cầm nhíp, một tay lần mò những sợi trắng trên đầu, lầm bầm chửi tôi trong miệng. Không chịu được nữa, tôi ôm lấy ông, ghì chặt, cảm nhận rõ cơ thể hao mòn ấy run lên, bần bật nghẹn ngào.
Ngoài trời, cơn mưa đầu mùa rớt hạt. Cơn mưa chứa đựng mùi vị rất đau pha lẫn âm thanh buồn bã. Chúng đi vào ký ức mà tôi cố đem cất giấu một đời…
Trần Như Ý

Trưng bày triển lãm “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”

Sáng 15/12, Bảo tàng tỉnh Cà Mau phối hợp với Đảng uỷ, UBND xã An Trạch và Trường THCS Võ Nguyên Giáp tổ chức khai mạc trưng bày triển lãm chuyên đề “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”.

Một thời hoa lửa

U Minh Hạ mùa sa mưa. Trong cái nắng mới cố xiên mình qua những đám mây đen nặng oằn chực chờ trút xuống, thoang thoảng mùi bông tràm nở muộn.

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.

Bồi dưỡng kiến thức văn hoá DTTS cho đội ngũ nhân lực trẻ

Sáng 7/12, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch phối hợp Trường Đại học Bạc Liêu tổ chức hoạt động tham quan thực tế và giao lưu kỹ thuật trình diễn nghệ thuật Khmer tại chùa Xiêm Cán (phường Bạc Liêu).

Đánh thức tiềm năng du lịch từ bánh dân gian người Hoa

So với các dân tộc anh em khác, cộng đồng người Hoa tại Cà Mau sở hữu nhiều nghề truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa, trong đó, nghề làm các loại bánh dân gian có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những loại bánh này không chỉ mang hương vị đặc trưng mà còn hàm chứa nhân sinh quan sâu sắc, thể hiện ước vọng về trường thọ, phúc - lộc - an khang.

Sắp xếp, tinh gọn các tổ chức văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

Sáng 6/12, tại tỉnh Cà Mau, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số (DTTS) Việt Nam tổ chức Hội thảo sắp xếp, tinh gọn, hợp nhất các tổ chức VHNT các DTTS, thống nhất trong đa dạng.