(CMO) Chẳng mấy chốc mà thu về bên ngõ và tháng Chín đã về bên hiên. Với những ai đã từng và đang trải qua đời học trò thì chẳng thể nào quên tháng Chín có một mùa đặc biệt. Mùa tựu trường - ba tiếng thân thương ấy sao có thể quên cơ chứ?
Mùa tựu trường đầu tiên có lẽ là ký ức đậm sâu nhất trong cuộc đời không chỉ riêng tôi mà rất nhiều thế hệ học trò khác. Thuở ấy, đúng vào ngày mùng Năm tháng Chín, trời thu trong xanh, nắng nhè nhẹ, mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp cũ, cọc cạch từng vòng rất khẽ. Tôi được khoác lên bộ cánh đẹp nhất: chiếc áo màu trắng tinh và chiếc quần âu màu xanh cùng đôi dép quai hậu màu nâu nhạt. Một chút bồi hồi xen lẫn lo lắng, sợ sệt.
Học sinh trường THPT Cà Mau trong ngày khai trường.Ảnh: CHÍ DIỆN |
Tôi rụt rè, choáng ngợp giữa sân trường có rất nhiều người, phụ huynh lẫn học sinh. Tôi dáo dác nhìn một lượt, tay không quên cầm tay mẹ thật chặt, tôi sợ chỉ một phút lơ là thôi, tôi sẽ lạc mẹ ngay tức khắc, như hồi ở chợ Tết. Mẹ dắt tôi vào lớp nhưng tôi vẫn không thể hết bỡ ngỡ, sau một hồi dặn dò rất lâu, nói chuyện với cô giáo, mẹ đưa tay tôi cho cô giáo cầm và chào tạm biệt. Tôi đã oà khóc nức nở, khóc thật to, kêu mẹ, nhưng dáng mẹ đã khuất xa tầm mắt của tôi. Một số bạn cũng mít ướt không kém, nước mắt nước mũi tèm nhem. Ấn tượng về buổi đầu tựu trường với tôi là như thế! Mới đó mà bây giờ đã gần hai chục năm trôi qua, thời gian nhanh quá là nhanh!
Hết ba tháng hè, mùa tựu trường mới lại bắt đầu. Ba tháng hè xa bao nhiêu là kỷ niệm. Không còn là trẻ nhỏ năm xưa, được đến lớp với chúng tôi bây giờ là một niềm hạnh phúc lớn lao. Bảng đen, phấn trắng, chỗ ngồi thân quen, nhớ quá đi thôi tiếng nói thầy cô. Lũ học trò cứ mong ngày tựu trường hội ngộ để được ôm vai bá cổ, ôn chuyện xưa cũ. Phút gặp lại, chỉ xa cách nhau trong ba tháng thôi nhưng hân hoan như thể chưa một lần từng xa. Vẫn tiếng trống cũ mùa trước, bài diễn văn thầy hiệu trưởng đọc, lời dặn dò của hội trưởng hội phụ huynh đầu năm học... Qua mỗi năm, ai cũng thấy trưởng thành hơn rất nhiều.
Có những mùa tựu trường vô tình làm thêm gánh nặng cho mẹ cha. Thương từng dành dụm, những hy sinh thầm lặng mà mẹ cha đã dành cho những đứa con. Mỗi mùa tựu trường qua đi, trên khuôn mặt đấng sinh thành lại thêm những nếp nhăn chằng chịt. Với những người làm cha làm mẹ, dẫu khó khăn đến mấy cũng mong con cái được cắp sách tới trường, được bằng bạn, bằng bè.
Những yêu thương, hy sinh ấy chẳng thể nào đong đo bằng phép toán. Khi bắt đầu lớn lên tôi mới hiểu được rằng, đời người không phải ai cũng may mắn có được niềm hạnh phúc được cắp sách tới trường. Trên mảnh đất hình chữ S thân thương hay ngoài kia Tổ quốc, vẫn có biết bao nhiêu mảnh đời bất hạnh không được nghe tiếng trống tựu trường. Hay những lần thấy bạn bè phải từ bỏ những mùa tựu trường mà khoé mắt cay xè. Tôi càng trân trọng hơn những gì mẹ cha trao cho và cuộc đời ban tặng.
Thời gian cứ thế vụt trôi, chẳng mấy chốc mà đến lần tựu trường cuối cùng của đời học trò. Năm cuối cấp, một lần nữa tôi bồi hồi lo lắng và sợ sệt, hệt như ngày mới vào lớp một. Là mùa cuối, chỉ chín tháng nữa thôi, bạn bè mỗi người một phương, sẽ chẳng biết bao giờ mới gặp lại nhau. Chưa phải là ngày chia tay nhưng lũ học trò chúng tôi rơi nước mắt. Từng cái nắm tay thân thương, trao cho nhau ánh mắt trìu mến. Không ai nói ra nhưng tự lòng mỗi người hiểu được, nguồn năng lượng đang tràn chảy trong trái tim nhiệt huyết. Lời hứa cho bản thân, cho tuổi trẻ ấp ủ những khát vọng cháy bỏng...
Hôm nay đây, một mùa tri thức mới chào đón thế hệ tương lai, lòng tôi náo nức theo nhịp điệu thu sang. Nhìn những tà áo trắng tinh khôi, những giọng nói trong trẻo mà lòng không khỏi bồi hồi. Bao kỷ niệm về mùa tựu trường mãi hằn in trong tâm trí, ký ức chợt ùa về làm tôi thấy như mình còn trẻ mãi với thời gian…/.
Việt Hoàng