Thứ hai, 22-12-25 23:07:54
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Ngày trọng đại

Báo Cà Mau

Thời gian này là lúc “lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường...” (“Tôi đi học” - Thanh Tịnh). Nhưng trong ký ức tôi, không có một dấu vết nào của ngày khai trường đầu tiên, chắc là hồi ấy nhỏ quá nên không nhớ. Cho đến bây giờ, khi đã rời ghế nhà trường 20 năm thì hằn sâu trong tâm trí tôi vẫn là ngày khai trường năm lớp 6. Mỗi lần nghe tiếng trống tựu trường thì tôi lại nhớ đến cái ngày hôm ấy, ngày tôi tự vỡ được bài học đường đời. Và tôi gọi nó là “ngày trọng đại”.
Chuyện là thế này:
Hết lớp 5, tôi là học sinh duy nhất của phân trường làng vinh dự có mặt trong lớp 6A - lớp chọn của một ngôi trường bề thế ở huyện. Thấy tôi bảnh chưa? Chắc chỉ có trời mới biết tôi đã hãnh diện thế nào khi mình nghiễm nhiên trở thành nhân vật “lẫm liệt” của xóm. Tôi cứ hất mặt lên với mấy bạn cũ và luôn tít mắt hả hê nếu được người lớn ngợi khen. Nghĩ lại còn thấy mắc cỡ nè, hồi đó đẹt lét như trái bắp… còi mà sao kiêu ngạo dữ không biết. Mấy ngày trường tập trung học sinh để chuẩn bị khai giảng, tôi chẳng buồn tới vì ý nghĩ mình là nhân vật “trọng yếu” thì không nên xuất hiện tùy tiện. Để cả lớp trông chờ, khi đó giá trị sẽ được nâng lên gấp bội. 
Rồi ngày khai giảng cũng đến!
Tôi xông xênh đi khai giảng mà chẳng biết một đứa mặt dài mặt vắn nào trong lớp. Kệ, tôi rất tự tin, đầu tóc gọn ghẽ, quần xanh - áo trắng "đóng thùng" rồi đi bằng điệu bộ kênh kiệu tới trường. Cũng vì nghĩ để người ta đợi rồi mới xuất hiện để gia tăng sự oai phong của mình mà tôi đến trường hơi muộn. Ngôi trường ấy cách nhà tôi chừng 20 phút đi bộ. Trước ngày khai giảng đã đôi lần có dịp ngang qua, tôi có liếc mắt nhìn thì thấy nó lớn hơn ngôi trường tôi đang học một chút. Lạ thiệt! Hôm nay ngôi trường bỗng khác một cách bất thường. Tôi chẳng thấy nó giống tí nào với ngôi trường hôm trước tôi nhìn thấy. Tôi có cảm giác “ngợp”. Sân trường rộng lớn, những cây xà cừ bự chảng. Dưới bóng cây mát rượi lại có rất nhiều những chiếc quần xanh - áo trắng, khuôn mặt người nào người nấy hân hoan, rạng rỡ, lại băng-rôn khẩu hiệu và rất nhiều cờ, lễ đài được trang hoàng đẹp đẽ… Mọi thứ nhìn rất long trọng, không khí vừa trang nghiêm, vừa rộn rã làm trống ngực tôi đập liên hồi, đây là lần đầu tiên tôi biết không khí này - không khí khai trường. 


Tôi đứng ngoài cổng nhìn bao quát toàn cảnh sân trường xong thì thở dài. Chết rồi, các lớp đã xếp hàng ngay ngắn đâu đó hết rồi, tôi “ngơ ngác như con bò lạc” vì có cảm giác hàng ngàn đôi mắt đang chăm chăm nhìn mình. Tôi cứng cẳng cứng chân, luýnh quýnh tìm chỗ lớp mình, chui đại vào cuối hàng. “Đã đi trễ, còn đứng cười!” - một đứa nào đó nói to, có mấy tiếng cười khúc khích hưởng ứng. Ủa, chỉ có mỗi mình đi trễ mà mình đâu có cười? Nhưng mới chui vô là tụi nó nhao lên thì chắc nạn nhân là mình rồi. Trường lạ, cô lạ, mới ngày đầu vào lớp đã bị nhắc nhở rồi, nên tôi dù có kiêu ngạo cỡ nào thì cũng lúng túng, mặt hơi biến sắc. Trong tình cảnh khó xử thì nghe một đứa lên tiếng giải trình: “Không phải cười đâu cô! Bạn ấy xưa giờ vẫn vậy mà, tại cái răng nó thế!”. Cô giáo lại nhìn kỹ vào tôi như để xác minh thông tin “tại cái răng nó thế”, rồi nghiêm mặt nhìn vào lớp nói: “Bạn cười nhưng không ồn, còn các em thì đang ồn đấy. Im lặng nào!”.
Tôi nhận ra tác giả của câu nói “tại cái răng nó thế…” rồi, là Thanh Tâm, học lớp 5 nhưng nay ở lớp 6B. Bạn ấy bình thường ít nói, sao hôm lại chen vô nói xằng xiên. Bình tâm một xíu thì tôi đủ thông minh để hiểu hàm ý “tại cái răng nó thế”. Vừa ngượng, vừa nóng. Vì tôi có cái răng cửa ở hàm trên hơi vểnh chút thôi, chứ có phải răng hô - cằm lẹm chi đâu. Đứng lầm lì cái mặt chờ cho hết buổi khai giảng rồi sẽ ra tay “trừng trị” cô bạn láu cá.
Kết thúc buổi lễ, tôi nhanh chân chạy ra chỗ đoạn đường đồng trống trải chuẩn bị cua vô xóm (nhà Tâm ở chỗ quạnh nên không có bạn học đi cùng). Tôi đứng chống nạnh chờ Tâm, máu bừng bừng như cơm sôi. A! Tâm kia rồi! Tôi bước từng bước chắc nịch ra đứng giữa đường, hất mặt lên hỏi: “Nhỏ kia, nãy nói cái gì đó?”. - “Nói gì?”. - “Cái gì mà “tại cái răng nó thế”. - “À! Là khi bạn há miệng thì giống như đang cười, nên tui có sao nói vậy chớ có ý gì đâu?”. - “Không có ý gì nè!”, tôi hét to rồi giơ tay lên định cho Tâm một tát. Nhưng Tâm cũng đâu có vừa, thấy tôi giơ tay lên thì nhào vô ôm tôi lại. Kết quả là tôi và Tâm nằm lăn lóc dưới đất chụp tóc nhau. Tru tréo, lu loa. “Nè, hai đứa mau ngồi dậy coi!”. Tiếng ai nghe quen quen, tôi và Tâm lồm cồm ngồi dậy, vừa ngước lên thì cả hai đồng thanh thưa: “Em chào cô!”.
Cô hỏi lý do vì sao đánh nhau, đứa nào cũng “dạ”, giành nói trước để tranh phần đúng. Sau khi nghe xong, cô không nói đứa nào đúng sai mà kéo tay áo lên, cô bảo hai đứa hãy nhìn vào bàn tay cô: “Tụi em có thấy nó khác thường không?”. Thấy, tôi (chắc là Tâm nữa) nhìn rất rõ ràng hai ngón tay tí hon chỉa ra từ ngón cái như nải chuối, nhưng cả hai đều nín khe. Hèn chi tay áo của cô lại phủ dài đến thế. “Tụi em nghĩ thế nào nếu mình có bàn tay như vậy?”. Hai đứa cứng họng, hết nhìn nhau lại nhìn xuống đất. Không để căng thẳng thêm nữa, cô nói: “Cô rất mặc cảm với những ngón tay vô duyên nên đã từng đánh rách miệng một bạn cùng lớp bởi dám gọi cô là “con bảy ngón”. Nhưng khi miệng bạn ấy rách, thì bàn tay cô vẫn cứ… bảy ngón. Sau này lớn lên, gặp lại bạn ấy với một vết sẹo ở môi, bạn vẫn vui vẻ gọi cô là “con bảy ngón” thì cô lại thấy hạnh phúc vì nhờ sự khác thường ấy mà bạn bè không thể quên mình. Khi đã trở thành cô giáo thì mới thấm thía rằng, giá hôm ấy đừng đánh bạn thì có lẽ cô sẽ đẹp hơn vì có một bàn tay bảy ngón. Hai đứa đừng đi theo vết xe đổ của cô, hiểu cô muốn nói gì chưa?”.
 ***
Tâm thì sao tôi không biết, nhưng riêng tôi thì trên đường về nhà đã có câu trả lời, vì dù đã cố bặm môi lại để giấu chiếc răng vểnh kia, nhưng khi vừa ló vô xóm thì đã nghe một người lớn quở: “Coi cái tướng nó kìa, chắc là mới đánh nhau với bạn, con gái gì mà hung dữ lạ, uổng cái răng khểnh dễ thương”…
Tiểu Kha

Trưng bày triển lãm “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”

Sáng 15/12, Bảo tàng tỉnh Cà Mau phối hợp với Đảng uỷ, UBND xã An Trạch và Trường THCS Võ Nguyên Giáp tổ chức khai mạc trưng bày triển lãm chuyên đề “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”.

Một thời hoa lửa

U Minh Hạ mùa sa mưa. Trong cái nắng mới cố xiên mình qua những đám mây đen nặng oằn chực chờ trút xuống, thoang thoảng mùi bông tràm nở muộn.

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.

Bồi dưỡng kiến thức văn hoá DTTS cho đội ngũ nhân lực trẻ

Sáng 7/12, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch phối hợp Trường Đại học Bạc Liêu tổ chức hoạt động tham quan thực tế và giao lưu kỹ thuật trình diễn nghệ thuật Khmer tại chùa Xiêm Cán (phường Bạc Liêu).

Đánh thức tiềm năng du lịch từ bánh dân gian người Hoa

So với các dân tộc anh em khác, cộng đồng người Hoa tại Cà Mau sở hữu nhiều nghề truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa, trong đó, nghề làm các loại bánh dân gian có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những loại bánh này không chỉ mang hương vị đặc trưng mà còn hàm chứa nhân sinh quan sâu sắc, thể hiện ước vọng về trường thọ, phúc - lộc - an khang.

Sắp xếp, tinh gọn các tổ chức văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

Sáng 6/12, tại tỉnh Cà Mau, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số (DTTS) Việt Nam tổ chức Hội thảo sắp xếp, tinh gọn, hợp nhất các tổ chức VHNT các DTTS, thống nhất trong đa dạng.