Thứ hai, 22-12-25 05:34:09
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Tiếng thu cười trong nắng

Báo Cà Mau

Có một tháng thu với đợt gió se se, không lạnh lắm nhưng khiến lòng người khấp khởi. Tôi thấy ánh mắt cô lấp lánh niềm vui, dòng nước u buồn của mùa mưa ngày nào dường như trôi đi mãi. Hôm nay là ngày nắng đẹp, bầu trời thả những giọt sáng bên hiên nhà, cô mặc chiếc áo màu xanh đầy nét dịu dàng, đằm thắm, thỉnh thoảng mỉm cười một mình. Xúc ít gạo bỏ vào nồi, cô lách mình qua cánh cửa gỗ ra hiên đón gió.

 ***

Cách đây mấy năm lúc tôi còn nhỏ, trong trí nhớ chấp nối của mình, hình ảnh cô chú với dáng dấp u buồn xuất hiện trước nhà xin tía tôi ở nhờ một đêm vẫn còn đọng lại. Không biết họ nói với nhau những gì nhưng mấy hôm sau, có một căn chòi được cất ở mé sông, năm tháng trôi qua, cô chú vẫn là láng giềng bầu bạn với nhà tôi, cùng sống ở cái nơi hẻo lánh buồn hiu ít người lui tới. Bây giờ, tôi đã trở thành thiếu nữ với những mộng mơ nên câu chuyện của cô chú ngày xưa tôi mặc nhiên biết rõ. Ngồi nhổ tóc bạc cho má mà cứ luôn nghe tiếng thở dài thườn thượt: “Bởi vậy phận đàn bà nó khổ. Mày đó nghe, ráng mà học cho thành tài rồi hẵng yêu đương. Đừng có như…”. - “Nhưng con thấy cô Mãi hạnh phúc mà”. Má nạt ngang: “Hạnh phúc cái gì? Hai đứa dắt nhau bỏ xứ đi tới giờ không có một cái đám cưới đàng hoàng. Nhà cửa thì cũng không, rồi thằng Nhí nó lớn lên khả năng đâu mà nuôi nổi”. - “Thôi mà má, nhỏ tiếng thôi, cô chú nghe được buồn má bây giờ”. - “Tụi nó nghe thì cũng biết tao với tía mày cũng là thương là lo cho tụi nó”. Lại có tiếng thở dài nhưng lần này là tiếng của tôi. Ừ, ngẫm lại thấy phận đàn bà chung quy sao mà khổ. Tôi nhìn lên bầu trời, mây vẫn xanh trong, lòng tự nhủ sau này phải có một đám cưới như mơ để má nở mặt mày.

Con Luốc đánh hơi bước chân của cô Mãi đi lên, nó ngoắc cái đuôi mừng rỡ. - “Chị Ba, em có ít cá anh Thanh chài được nè, con trọng trọng không à, chị chiên xù cho mấy đứa nhỏ ăn. - “Ừ thiếm để đó đi, thằng Nhí bữa nay đỡ chưa. Sáng giờ lu bu chị chưa có xuống coi nó ra sao”. - “Nó cũng ấm mình lại rồi. Thôi em xuống nhà bắc nồi cơm đợi ảnh đem rau về nấu canh. Tối vợ chồng em lên coi phim với nhà mình”. Nói xong, cô để thùng cá ở đó rồi vội đi như thể cuộc đời mình luôn hối hả. Má tôi nói vói theo: “Tối chị luộc khoai lang, nhớ làm mỡ hành cho thiệt ngon đó nghen!”. - “Chuyện nhỏ mà, để em lo”. Con Luốc như hòa vào không khí vui tươi, nó hết cào cào hai chân xuống sân xi măng rồi lại nhảy lòng vòng quanh chậu kiểng. Tôi nghe cơn gió lành lạnh thổi ngang vai rồi khẽ lay những tán lá xanh mơn mởn.

Cô chú quê ở tận Tiền Giang nên cái đất Bạc Liêu này coi như quê hương thứ hai của họ. Giống như chuyện tình éo le mà mấy tuồng cải lương hay có, cô nhà khá giả, chú thì nghèo không có mẹ cha, sống cùng với gia đình người bác. Họ biết nhau từ nhỏ, lớn lên chú làm thuê cho nhà cô, rồi hai người nảy sinh tình cảm nhưng bị phản đối kịch liệt, cha mẹ cô chuẩn bị gả cô cho cậu chủ vật liệu xây dựng ở Tây Ninh thì hai người bỏ trốn. Trôi dạt, đưa đẩy nửa tháng trời mới có duyên phận ở lại nhà tôi. - “Hồi mới đầu biết Mãi thương em, nhà Mãi cũng như bà con ở xứ nói em bỏ bùa mê cho cổ”. Chú nhấp chén rượu rồi sau đó nốc cạn ly, ngước mắt nhìn lên mấy cây xà ngang như để nén đi nỗi thống khổ của mình: “Hồi đó phải Mãi đừng đi theo em thì giờ cổ đã thành bà này bà kia, đã không khổ sở như bây giờ. Bao năm rồi không có nhà cửa đất đai đàng hoàng cho vợ con, em thấy sao mà mình vô dụng…”. Tía tôi rót rượu vào ly, ông chỉ nhẹ nhàng: “Đàn ông mà tìm được người phụ nữ đồng cam cộng khổ, không chê mình nghèo nàn khổ sở, vẫn ở bên mình dù biết không có tương lai thì coi như chú mày không vô dụng rồi. Phải có điểm gì đó nên người ta mới hy sinh, mới theo mình như vậy. Còn chuyện nhà cửa thì để từ từ, giờ cứ lo kiếm tiền tích lũy đã”. - “Anh Ba nói đúng đó, em chưa hối hận mà anh hối hận gì. Em chỉ mong vợ chồng mình có sức khỏe để lo cho con thôi hà”. Chú mỉm cười nhìn cô với ánh mắt đầy an tâm, đầy hứa hẹn và hơn cả là sự biết ơn. Tôi cũng cười, hai bím tóc đung đưa dưới võng, má lườm tôi một cái kiểu bảo như “đừng có thấy vậy mà bắt chước”. Tôi nhe răng làm xấu rồi ôm sách vở vào phòng.

Mấy bận đi học thêm về tối, tôi thấy vợ chồng cô chú vẫn còn xách chài kiếm cá bán thêm. Dáng cô mỏng manh nhưng đầy cứng rắn của người phụ nữ kiên định, hy sinh. Chú người cao to, quăng tấm chài nghe tiếng “ầm” xuống sông. Cô lấy tay áo lau vệt mồ hôi cho chồng rất ân cần, chu đáo. Bất giác tôi khẽ cười trước hạnh phúc giản đơn kia. Về nhà, tôi nghe tía nói với má tôi là cô chú sẽ tổ chức cái đám cưới nho nhỏ khi cận tết. Chú muốn cô được một lần mặc áo cô dâu để bù đắp cho tuổi xuân đã vô tình đánh mất. Rồi chú hẹn với tía tôi trong vài năm nữa sẽ có một căn nhà được cất trên mảnh đất mình tự mua để không còn phải ở mé sông nghe tiếng nước chập chờn trong giấc ngủ.

Tối đó trong giấc chiêm bao, tôi thấy cô Mãi mặc áo dài đỏ thướt tha với nụ cười rạng rỡ trên môi, thằng Nhí đứng cạnh bên, còn chú Thanh nắm lấy bàn tay gân guốc của vợ mình. Đó là bức tranh giản dị, nên thơ được vẽ nên từ hai tấm chân tình mà tôi ái mộ. Hạnh phúc luôn đến từ những điều giản dị. Có một tháng thu với đợt gió se se, không lạnh lắm nhưng khiến lòng người khấp khởi…

Trần Như Ý

Trưng bày triển lãm “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”

Sáng 15/12, Bảo tàng tỉnh Cà Mau phối hợp với Đảng uỷ, UBND xã An Trạch và Trường THCS Võ Nguyên Giáp tổ chức khai mạc trưng bày triển lãm chuyên đề “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”.

Một thời hoa lửa

U Minh Hạ mùa sa mưa. Trong cái nắng mới cố xiên mình qua những đám mây đen nặng oằn chực chờ trút xuống, thoang thoảng mùi bông tràm nở muộn.

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.

Bồi dưỡng kiến thức văn hoá DTTS cho đội ngũ nhân lực trẻ

Sáng 7/12, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch phối hợp Trường Đại học Bạc Liêu tổ chức hoạt động tham quan thực tế và giao lưu kỹ thuật trình diễn nghệ thuật Khmer tại chùa Xiêm Cán (phường Bạc Liêu).

Đánh thức tiềm năng du lịch từ bánh dân gian người Hoa

So với các dân tộc anh em khác, cộng đồng người Hoa tại Cà Mau sở hữu nhiều nghề truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa, trong đó, nghề làm các loại bánh dân gian có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những loại bánh này không chỉ mang hương vị đặc trưng mà còn hàm chứa nhân sinh quan sâu sắc, thể hiện ước vọng về trường thọ, phúc - lộc - an khang.

Sắp xếp, tinh gọn các tổ chức văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

Sáng 6/12, tại tỉnh Cà Mau, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số (DTTS) Việt Nam tổ chức Hội thảo sắp xếp, tinh gọn, hợp nhất các tổ chức VHNT các DTTS, thống nhất trong đa dạng.