Nếu tháng Giêng như cánh cửa mở ra hân hoan chào đón năm mới với bao ước mơ và hy vọng, thì cánh cửa tháng Chạp lại tần ngần khép lại, đan cài bao nỗi niềm. Một thoáng vội vàng. Một thoáng vấn vương. Một thoáng ngẩn ngơ chờ đợi. Một thoáng trầm tư hoài tưởng…
Tháng Chạp. Ta nghe bên thềm vọng tiếng lá khua. Tiếng lá khẽ khàng đồng vọng cùng hơi bấc se se lành lạnh. Chợt câu thơ cũ vọng về neo lại thì thầm chút tình hoa cỏ. Rồi dong lên, rồi rỉ rả, rồi chấp chới những ký ức ngược dòng từ quá khứ xa xăm.

Tháng Chạp. Ta nghe như đất trời dồn tụ muôn ngàn thanh sắc của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đang qua và đã xa đang tấu lên bản hòa ca với nhiều cung bậc trong cõi ta, cõi người. Cộng hưởng cùng những cung bậc ấy là giai điệu mưa phùn. Những hạt mưa hạnh ngộ cùng đồng lúa, nương khoai, cùng lộc non chồi biếc đợi nắng xuân về khai nhụy. Và cũng đủ dặt dìu trong ta nỗi nhớ. Bầu trời sà sà nằng nặng màu xám như tấm phông nền để hiển hiện những cánh cò chao nghiêng chở nắng mà xao xác dáng mẹ, dáng chị ngày xưa…
Bất chợt mưa, bất chợt nắng, bất chợt âm u trầm tịch… có lẽ là thuộc tính của tiết trời tháng Chạp. Bất chợt mưa để dáng em, dáng ta một thời đỏng đảnh, thẹn thùng, tinh khôi thuần khiết hiện về. Cái thuở bên nhau xòe tay che làn mưa bụi để vô tình những cánh hoa xoan lác đác rơi trên tóc, trên vai, trên đường xuân ngày xưa.
Ô hay nắng tháng Chạp! Nắng lóe lên vàng ươm, mộng mị như nắng vàng thu thuần khiết. Cái nắng khoắc khoải nỗi trông chờ của người mẹ quê mỏi mắt ngóng con từ phương trời xa lắc.
Chiều nay trên sân nhà, giữa tiết trời tháng Chạp, những chậu mai đang cùng ta thủ thỉ. Mỗi vết cắt sửa, mỗi dáng cành uốn tạo đã thấm màu thời gian u nút, mốc meo lại là một dấu ấn thời gian để ta hoài cổ.
Thời gian vô tình mênh mang trôi để lại với dòng đời bao kỷ niệm có cay đắng, ngọt ngào, có niềm vui và nỗi buồn hòa quyện. Dẫu cho mùa theo mùa đi mãi, nhưng trong vòng tuần hoàn của trời đất, tháng Chạp vẫn là tháng dồn tụ những nỗi niềm về một thời khuất hút. Giờ ngoái nhìn ai mà không bâng khuâng, xao xuyến! Chỉ cần nghe tiếng lá cựa mình trong đêm tháng Chạp cũng làm ta trở giấc. Chỉ cần nghe làn gió chướng vi vu trong những ngày cuối tháng Chạp cũng làm ta miên man trôi về miền quá khứ kiếm tìm hoài niệm…
BÙI HUYỀN TƯƠNG

Truyền hình







Xem thêm bình luận