ĐT: 0939.923988
Thứ hai, 9-6-25 06:44:36
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Chữ "hiếu"

Báo Cà Mau Hắn là đứa may mắn nhất trong gia đình. Hắn được học hành đến nơi đến chốn. Ra trường hắn có một công việc ổn định nơi thành phố. Rồi hắn lập gia đình. Vợ chồng hắn cất một căn nhà khá khang trang tại trung tâm thành phố. Trước kia, vào mỗi dịp cuối tuần hay ngày lễ, hắn thường về quê thăm ba hắn - ông Thân - và đều gửi cho ông ít tiền để ăn sáng.

Ấy vậy mà từ khi hắn ăn nên làm ra và lấy vợ, mua nhà trên thành phố, hắn ít khi về quê. Có hôm sốt ruột vì không thấy hắn về, ông Thân gọi điện lên hỏi thăm thì hắn bảo hắn bận việc này, việc nọ. Lúc nào hắn cũng viện lý do. Nhưng hắn có bận gì đâu, ngày cuối tuần vợ chồng hắn đưa nhau đi chơi đủ nơi, tận hưởng mọi thứ ngon vật lạ trên đời, mặc kệ cho ông lão ở dưới quê đang mong ngóng. Lúc nào ông Thân gọi điện lên hỏi thăm thì hắn nghĩ rằng ông xin xỏ tiền bạc. Nên có lúc hắn nghe máy, có lúc hắn chẳng nghe. Ông Thân thấy hắn không nghe, lại lo lắng hơn nên cứ gọi. Có hôm hắn bực tức quát:

- Tui đang bận việc, ông gọi gì mà gọi mãi thế! Thôi nhé!

Nói xong, hắn bấm tắt. Ông Thân sửng sốt trước câu trả lời của hắn. Ông không ngờ rằng đứa con mà ông thương yêu nhất từ trước đến nay lại nói với ông những lời như vậy. Ông buông điện thoại xuống, những giọt nước mắt đùng đục trên đôi mắt nhăn nheo của ông chảy xuống. Một đời ông khổ vì con cái, nhưng ông cũng không mong rằng sau này chúng sẽ báo đáp. Hiếu nghĩa thì không ai dạy được, tự khắc mỗi đứa sẽ hiểu và thực hiện. Cha mẹ sinh con, trời sinh tính, ông hiểu điều đó nên ông cũng không trách hắn mà chỉ buồn.

Minh hoạ: Hoàng Vũ

Mẹ hắn mất khi hắn mới ba tuổi. Một mình ông Thân đi làm nuôi bốn đứa con ăn học. Mấy anh chị của hắn học nửa chừng rồi nghỉ vì không có tiền học tiếp, vả lại cũng muốn nhường lại phần học cho hắn. Nuôi một mình hắn học đến nơi đến chốn cũng cả một vấn đề lớn. Ông Thân phải bán tất cả những gì quý giá trong nhà để có tiền cho hắn đèn sách. Ðược cái hắn học cũng khá nên giờ đã thành đạt trong sự nghiệp, nhà cửa, vợ con đề huề.

Hôm vừa rồi, chị của hắn có lên gặp hắn để mượn vài triệu đồng về chữa bệnh cho chồng. Sau một hồi do dự thì hắn đồng ý cho mượn, nhưng ra điều kiện là phải trả trong thời gian sớm nhất vì lý do hắn đang hợp tác làm ăn với đối tác mới nên cần vốn. Nhưng khổ thay, vợ hắn thì không muốn cho mượn. Cô ta lườm nguýt chị và quay sang nói với hắn là sắp tới nào phải mua sữa, đóng học phí cho con, tiền điện, tiền nước, tiền đi chợ… Biết ý, chị hắn không thèm mượn nữa. Chị ra về. Lúc bước ra khỏi cổng, chị có quay lại nói với vợ chồng hắn một câu:

- Cái thứ giàu mà keo!

Vợ hắn hậm hực nói với chồng:

- Cái loại “khố rách áo ôm” đó mà cho mượn tiền. Ðằng nào nó cũng hẹn, hẹn mãi rồi quỵt luôn. Trò đó xưa rồi!

Vợ hắn là giáo viên cấp ba ở thành phố mà ăn nói có lúc như phường chợ búa. Nghe đâu cũng có vài lần bị nhà trường kỷ luật vì chửi lộn với đồng nghiệp, gây mất trật tự. Nhưng kỷ luật cho có hình thức rồi qua chuyện. Ai cũng biết cô ta có bác làm lớn ở tỉnh, thành ra cô ta cứ vênh mặt xem ai cũng không ra gì. Hắn có tính sợ vợ nên mọi việc trong nhà vợ hắn quyết. Hắn đâu dám lên tiếng. Có lúc hắn cũng tức lắm, định sẽ cãi lại một phen, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của cô vợ thì hồn vía của hắn lại đi đâu mất. Hắn mềm nhũn như cục bột thấm nước. Hắn đành bất lực.

***

Lâu rồi ông Thân không gọi điện, hắn cũng chẳng đoái hoài gì. Hắn càng mừng hơn vì không còn ai quấy rầy hắn nữa. Một buổi tối nọ, hắn đang ngồi uống cà phê với vợ, bỗng chuông điện thoại reo lên. Hắn liếc nhìn nét mặt vợ vì sợ ông già dưới quê gọi lên thì vợ sẽ càu nhàu. Nhưng không phải ông Thân gọi mà là anh Bảo - anh Hai hắn. Hắn cầm điện thoại lên nhìn thấy số và cười nhếch mép khinh khi nói:

- Chắc gọi để mượn tiền hoặc xin xỏ gì đây!

Hắn để chuông đổ một hồi lâu rồi mới bấm nghe. Vừa để máy vào tai, hắn đã nghe anh Bảo quát lớn:

- Thằng khốn! Mày làm gì không nghe máy hả? Mày có biết ba đau nặng không? Mày có còn là con của ba nữa không?

Nói xong, anh Bảo tắt máy. Còn hắn ngồi trơ ra bất động mặc cho vợ hắn gặng hỏi đủ điều. Hắn thấy trong đầu hình ảnh của quá khứ, của tuổi thơ hiện về. Những lần khóc thét vì nửa đêm nhớ mẹ, ông Thân dỗ dành nâng niu cho hắn ngủ. Rồi những lần ốm đau, ông thổi nguội từng muỗng cháo đút cho hắn ăn, âu yếm vỗ về. Qua bao năm tháng, hắn lớn lên, được học hành đàng hoàng rồi có chút thành đạt. Giờ thì sao? Hắn chẳng quan tâm đến ai. Hắn khinh khi tất cả mọi người dưới quê, kể cả những người thân yêu nhất.

Hắn miên man với những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu. Bỗng nhiên hắn đứng dậy. Nước mắt của hắn nhỏ xuống từng giọt. Không quan tâm đến những người xung quanh, hắn thét trong cơn nghẹn uất:

- Sai rồi! Sai rồi!...

***

   Hắn định về quê tối hôm đó, nhưng vì trời mưa to, sợ đi đường không an toàn nên vợ hắn không cho đi. Sáng hôm sau, hắn về. Vừa trông thấy hắn, anh Bảo chạy tới nắm cổ áo và cho hắn một cú đấm vào mặt. Hắn chao đảo.

- Mày cút đi cho tao, thằng bất hiếu. Mày còn dám mang mặt về đây nữa hả? Cút đi thằng khốn! - anh Bảo quát.

Hắn không chịu đi. Hắn đứng dậy và tiến lại gần xác ông Thân. Anh Bảo chạy đến định cho hắn vài cú đấm nữa, nhưng mọi người can ngăn chứ không là hắn đã bị một trận no đòn. Ông Thân đã tắt thở tối qua. Mắt ông chưa nhắm hẳn. Mọi người vuốt mấy lần mà cũng không được. Không ai dám vuốt nữa, vì trước khi mất ông có nói là đợi hắn về để nhìn mặt lần cuối. Hắn vuốt ba lần thì ông Thân mới nhắm mắt thanh thản. Hắn úp mặt vào ngực ông khóc nức nở. Hắn thều thào trong cơn nấc:

- Ba ơi! Ba hãy tỉnh lại với con! Con biết lỗi rồi! Con là một thằng bất hiếu…

- Bây giờ mày mới biết mày bất hiếu sao? Có ích gì? Tốt nhất là mày cút khỏi đây để khỏi chướng mắt tao - anh Bảo tức giận nói.

Hắn vẫn chưa rời khỏi xác ông Thân. Hắn khóc. Mọi người xung quanh đang thì thầm nói về hắn. Họ thắc mắc chẳng biết là hắn đang khóc thật hay giả. Vì họ thấy hắn lạ so với trước đây.

Ngày chôn ông Thân, vợ hắn cũng không thấy về. Trước khi hắn đi, cô ta có nói với hắn là cô ta ghét nhất những nơi u ám đầy nhang khói nên nhất quyết không về. Mà dẫu cho ông Thân không mất thì cô ta cũng có khi nào về quê đâu. Cô ta khinh bỉ lối sống nghèo nàn, nhơ nhớp dưới quê. Rõ là ông Thân không có phúc phần hưởng cái hiếu của con cháu.

Ngày giỗ lần thứ nhất của ông Thân, hắn năn nỉ lắm vợ hắn mới chịu về. Nhưng cô ta không xuống bếp như bổn phận của người con dâu, mà cô ta làm “khách”. Cô ta cứ đi lòng vòng, lấy điện thoại ra lướt lướt, bấm bấm cho đến lúc ăn thì cô ta mới thôi. Hắn thì cứ loay hoay sửa soạn bày lên bàn thờ ông Thân nào là rượu vang đắt tiền, bánh cao cấp, trà thượng hạng… Anh Bảo thấy thế mỉa mai:

- Người sống không thấy lo gì, giờ đã chết bày biện, mua sắm cho lắm vào!

Hắn nhìn anh Bảo, rồi ngước nhìn bức di ảnh của ông Thân. Mắt hắn lại rưng rưng…

Truyện ngắn của Nguyễn Hoài Ân

Sống chậm, nhẫn hơn cùng nhiếp ảnh

Tay máy nữ Bảo Huy tên thật là Lê Thị Thu Thuỷ, sinh năm 1973, quê tỉnh Quảng Nam, hiện sinh hoạt tại Câu lạc bộ (CLB) Nhiếp ảnh nghệ thuật Sông Hàn (Ðà Nẵng).

Ca khúc cách mạng hút khán giả trẻ

Góp công lớn khiến các ca khúc cách mạng Việt Nam “sống lại lần nữa cùng thời đại” chính là sự kiện lễ diễu binh dịp kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) vừa qua.

Cà Mau tạo ấn tượng đẹp tại Hội thi Tiếng hát Người khuyết tật toàn quốc lần 3, năm 2025 khu vực phía Nam

Trong 2 ngày: 26 và 27/5, tại UBND quận Bình Thạnh (TP Hồ Chí Minh), Hội Bảo trợ Người khuyết tật và Trẻ mồ côi Việt Nam chủ trì phối hợp với Bộ Văn hoá - Thể thao và Du lịch tổ chức Hội thi Tiếng hát Người khuyết tật toàn quốc lần thứ 3, năm 2025 - khu vực phía Nam với chủ đề “Tiếng hát từ trái tim”.

Lý Hải: “Gia đình luôn là điểm tựa vĩnh cửu"

Chứng kiến nhiều câu chuyện gia đình trong cuộc sống hiện đại, nhịp sống hối hả, áp lực, thế nên Ðạo diễn Lý Hải mong muốn những bộ phim của mình sẽ là tấm gương phản chiếu mâu thuẫn giữa các thế hệ, để mọi người thấu hiểu nhau hơn, cùng tháo gỡ.

Sôi nổi hội thi Chúng em kể chuyện Bác Hồ

Nằm trong chuỗi hoạt động kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890-19/5/2025), từ ngày 22-23/05, Sở Văn hoá - Thể thao và Du lịch phối hợp Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh tổ chức Hội thi Chúng em kể chuyện Bác Hồ với chủ đề “Bác Hồ trong trái tim em”. Hội thi diễn ra tại Thư viện tỉnh Cà Mau.

Triển lãm ảnh “Trường Sa nhớ ơn Bác”

Kỷ niệm 135 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890-19/5/2025) và 70 năm ngày truyền thống Hải quân Nhân dân Việt Nam (7/5/1955-7/5/2025), được sự chỉ đạo của Hội Nhiếp ảnh TP Hồ Chí Minh, từ ngày 19-21/5/2025, tại Ðường Sách TP Hồ Chí Minh, toạ lạc trên đường Nguyễn Văn Bình, phường Bến Nghé, Quận 1, TP Hồ Chí Minh, diễn ra triển lãm ảnh "Trường Sa nhớ ơn Bác".

KHI CÀ MAU – BẠC LIÊU HỢP NHẤT

Ta lại về cùng chung một mái nhà Như hai anh em mừng ngày sum họp Không gian rộng mở cho tình người tình đất Mảnh đất cuối trời chảy suốt những dòng sông

Ði tìm nét đẹp cuộc sống

Yêu thích chụp ảnh từ khi còn trẻ, nhưng vì nhiều mối bận tâm, công việc, gia đình..., đến năm 2017, được người bạn tặng máy ảnh, chị Nguyễn Hồng Nhung mới bắt đầu bén duyên với bộ môn yêu thích bấy lâu. Năm 2019, sức khoẻ chị giảm sút, sau đó dịch Covid-19 hoành hành nên cuộc chơi cùng nhiếp ảnh đành gián đoạn mất 4 năm.

“Búp sen xanh” - Sách gối đầu của thế hệ măng non

Trong vô số tác phẩm văn học Việt Nam viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh, “Búp sen xanh” của Nhà văn Sơn Tùng là cuốn sách đặc biệt, cẩm nang xúc động về tuổi thơ, tuổi trẻ của Bác. "Búp sen xanh" là tiểu thuyết lịch sử đầu tiên về Bác Hồ, ra đời năm 1982. Qua ngôn ngữ bình dị, thấm đẫm tình yêu của Nhà văn Sơn Tùng, tác phẩm tái hiện đầy đủ nhất hành trình hình thành lý tưởng cứu nước của Nguyễn Tất Thành từ lúc còn là cậu bé Làng Sen đến ngày rời Bến Nhà Rồng ra đi tìm đường cứu nước, giải phóng dân tộc.

Ðạo diễn Nguyễn Phương Ðiền: "Khán giả càng khen, càng phải nâng cấp cách làm phim"

Ðạo diễn Nguyễn Phương Ðiền là cái tên không xa lạ với khán giả miền Tây. Anh "chuyên trị" dòng phim xưa với nhiều tác phẩm ăn khách như: "Lưới trời", "Tiếng sét trong mưa"...