ĐT: 0939.923988
Thứ sáu, 20-9-24 19:20:09
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Đọc "Có tiếng người trong gió": Cuộc đối đầu thiện - ác

Báo Cà Mau Chọn đề tài gai góc: nạn buôn người và buôn bán nội tạng xuyên biên giới, tiểu thuyết “Có tiếng người trong gió” của Nhà văn Nguyễn Xuân Thuỷ đã cố gắng làm câu chuyện nhẹ đi so với hiện thực tàn khốc về những tội ác phi nhân tính nhưng vẫn đầy ám ảnh đối với người đọc. Từ một quyết định lầm lỡ của tuổi trẻ, cô gái đã mất đi đứa con của mình vào tay bọn buôn người để rồi từ đó, mẹ con cô lưu lạc nơi xứ lạ với những biến cố cuộc đời gần như đẩy họ đến tận cùng của đáy vực…

Mang thai và không được người yêu chấp nhận, ban đầu, cô gái trẻ đã định phá thai nhưng rồi đổi ý khi được người hứa hẹn sẽ chăm lo cho cô đầy đủ cho đến ngày sinh nở. Trong suốt khoảng thời gian đó, bên cạnh diễn biến tâm lý thường gặp của những người mẹ trẻ mang trong mình giọt máu mà mình sắp rời bỏ là “lời” của bào thai đang nằm trong bụng cô.

Từ những ngày mới tượng hình, bào thai bé nhỏ ấy đã biết được mình là một kết quả không ai mong đợi, tuy thế, “nó” vẫn cố bám lấy “sợi dây sinh tử” của mình cho dù có bị bỏ đói, thít chặt, o ép không cho lớn.

Mọi việc dần “dễ thở” hơn khi người mẹ trẻ nhận lời sẽ giữ lại đứa bé để đứa con khi chào đời sẽ được một gia đình tử tế nhận nuôi và rồi ngày “nó” chào đời cũng đã đến.

Đó không hề là ngày của sự thiêng liêng trong tình mẫu tử mà là sự đứt đoạn, gãy rời, đớn đau. “Sợi dây ấy đã đứt mất rồi. Tôi đã chẳng còn nơi bấu víu kể từ khi chổ nương tựa đầu tiên, cuối cùng và mãi mãi ấy bị cắt đứt bởi lưỡi dao y học. Cuộc đời chào đón mỗi con người bằng một sự bóc tách, chia lìa. Nhưng với tôi, đó không chỉ là chia lìa về thân xác, bằng cách ấy, tôi đã chia lìa mẹ mãi mãi. Ngày tôi nhìn thấy mẹ cũng là ngày chia xa. Còn sợi dây nào nối tôi với mẹ không?! Còn sợi dây nào giữa những hư vô này không…”.

Người mẹ trẻ cũng không khá gì hơn khi “đang trong trạng thái không trọng lượng. Một phần của cô vừa mới tách khỏi cơ thể. Bên cạnh cô là sinh linh nhỏ thi thoảng lại u ơ ngọ nguậy. Một tấm nhựa mỏng xỏ dây có in một con số được đeo vào tay nó. Số 62. Cô cũng có một tấm như vậy trên cổ tay. Số 62. Cô nhìn hai tấm nhựa có ghi cùng một con số và mĩm cười chua chát. Đây có thể là vật kỷ niệm duy nhất của cô và con cô. Cô sẽ cố gắng ghi nhớ con số này”.

Những tưởng sự chia cắt ấy là điều đớn đau nhất của hai mẹ con, nhưng không, đó chỉ là sự khởi đầu cho những chuỗi ngày bi kịch nối tiếp sau đó. Khi trao đi đứa con và không lâu sau đó biết được rằng con trai mình không phải được nhận làm con nuôi mà là rơi vào tay bọn buôn người, người mẹ trẻ đã quyết định lên đường đòi lại con nhưng trớ trêu thay lại bị lừa bán vào nhà chứa. Đất khách quê người, cô thế, bị giam lỏng nhưng cô không nguôi niềm hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp lại con trai.

Tác giả Nguyễn Xuân Thuỷ đã “cố tình” cắt đi, không nhắc đến chuỗi ngày dài đăng đẳng của đứa con khi rơi vào tay bọn buôn người mà mở đầu, tác giả miêu tả sự hội ngộ của người mẹ (giờ đã không còn trẻ nữa) và một chàng thanh niên trẻ bằng với tuổi đứa con bị thất lạc của cô trong nhà chứa trong cuộc mua bán thân xác.

Chàng thanh niên ấy được nuôi lớn như một “gói nội tạng sống” chờ ngày được “hiến tặng” cho khách hàng (dĩ nhiên là với một số tiền tương ứng cho những người thực hiện giao dịch ấy). Những “gói nội tạng sống” ấy được “nuôi” và bị cô lập, những khoảng kí ức chập chờn lướt qua trong những thời khắc ngắn ngủi phần nào hé lộ được thân phận của họ: bị bắt cóc, bị bán, bị bỏ rơi… và văng vẳng là một giọng nói của một linh hồn phiêu bạt đã “hoàn thành” nghĩa vụ làm “nội tạng sống” của mình. “Bây giờ, tôi đứng đây nhìn ngắm chính tôi, tôi của tuổi mười bốn, khuôn mặt xương xương và đôi mắt buồn đã khép. Mọi thứ cũng đã khép lại. Vĩnh viễn. Tôi lại khóc cho tôi. Tôi tiếp tục ôm ấp thân thể của tôi, sờ nắn từng bộ phận như một nghi lễ chia tay với những gì thân thuộc nhất. Tôi dừng lại ở chiếc rốn. Nó là một vị trí đặc biệt, nó là điểm định vị, cây số 0 của tấm bản đồ thể xác lưu lạc của tôi. Nó là nơi gắn kết tôi với mẹ. Trong giây phút này tôi không thể không nghĩ đến mẹ của tôi. Mẹ của tôi ơi! Làm sao để mẹ của tôi biết tình cảnh của tôi lúc này? Làm sao để mẹ tôi biết rằng con của mẹ đã sống như thế nào, và bây giờ đang chết như thế nào”.

Những chiến sĩ tham gia phá án cũng vô cùng vất vả lần theo các manh mối, đấu trí với những tên tội phạm máu lạnh, không có lương tri. Đó là cuộc chiến đấu, đối đầu cam go giữa thiện và ác, của chính nghĩa và phi nhân tính, có lúc, những chiến sĩ công an cảm giác như “cái ác là thứ hình như không giới hạn. Ít nhiều các chuyên án khác anh còn có cảm giác của những người chiến thắng, còn thấy công lý, còn thấy được niềm tin, thấy được lẽ phải, còn bây giờ khi mọi việc khép lại anh chỉ thấy hoang mang. Con người có thể ác đến thế sao, cái ác thành hệ thống, xây thành đắp lũy như thế thì những gì anh làm cũng chỉ như chú dã tràng se cát, đơn độc và vô vọng”.

Nói như chính tác giả trong một lần trả lời phỏng vấn trong ngày ra mắt tác phẩm của mình thì: “Tôi muốn mỗi bạn đọc cùng tôi thêm một lần nhìn nhận về cái ác, hình dung về cái ác, để bàng hoàng tại sao con người lại có thể ác đến thế”. Nhưng có lẽ, đọng lại vẫn là những phận người là nạn nhân của tội ác chống lại nhân loại, dù nhiều chuyên án đã được phá và nhiều nạn nhân đã được giải cứu nhưng liệu những nạn nhân ấy có thể trở lại làm một người bình thường sau một thời gian dài được nuôi để làm “nội tạng sống”?. Dẫu sao, linh hồn ấy cũng đã được khuây khoả phần nào, vì “Tôi đã nhìn thấy mẹ tôi bên Rừng mả, mẹ tôi tìm kiếm, lần sờ những mã số trên từng bia mộ. Mẹ tôi sẽ đưa tôi về. Còn gì vui hơn đây. Cuối cùng thì tôi cũng được trở về”.

Ngọc Lợi

"Lửa thử vàng" - Câu chuyện truyền nhân gia tộc cải lương

Cải lương đi qua thời hoàng kim, nhưng truyền nhân các gia tộc cải lương chưa bao giờ tắt ngọn lửa đam mê và niềm khao khát viết tiếp chặng đường nghệ thuật của cha ông đã gầy dựng.

Cảm xúc dẫn lối

Từ nhỏ, Nguyễn Hoàng Giang đã yêu thích nghệ thuật. Cơ duyên đưa anh đến với nhiếp ảnh bắt đầu từ tình yêu dành cho cái đẹp và nghệ thuật. Thế nên, tuy từng có 20 năm gắn bó với Hà Nội, nhưng mảnh đất Hội An đậm chất nghệ thuật lại chính là động cơ thôi thúc, khiến anh quyết định chuyển vào nơi này định cư. Ðến nay, khi đã là chủ một công ty du lịch và sở hữu chuỗi khách sạn, nhà hàng, dù bận rộn, anh vẫn dành thời gian cho nhiếp ảnh.

Dâng hương Tổ nghiệp Sân khấu

Suốt 13 năm qua, Ngày Sân khấu Việt Nam cũng là ngày hướng về Tổ nghiệp của những người hoạt động lĩnh vực sân khấu. Ngày Giỗ Tổ là dịp để những người hoạt động trong lĩnh vực sân khấu cùng nhau nhắc nhớ về thế hệ tiền nhân đã có công sáng lập, gìn giữ loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống của dân tộc. Đồng thời cũng là cuộc họp mặt hâm nóng tình nghệ sĩ, tạo sự gắn kết, cùng động viên nhau phấn đấu để mang những cái hay, cái đẹp phục vụ công chúng.

Còn đó những cánh chim không mỏi

Nghe tôi có ý định tìm một địa điểm lý tưởng để khám phá, thưởng thức các loại hình nghệ thuật truyền thống tại mảnh đất được mệnh danh là “thành phố đáng sống”, một người anh đồng nghiệp đang công tác tại Ðài Phát thanh - Truyền hình Ðà Nẵng giới thiệu ngay Nhà hát tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh. Vậy rồi, qua vài lời kết nối nhiệt tình, NSƯT Trần Ngọc Tuấn, Giám đốc Nhà hát, liền đích thân mời đoàn văn nghệ sĩ Cà Mau đến xem một suất diễn trong ngày gần nhất.

Nối dài tình yêu nước bằng nghệ thuật

Nghệ thuật kết nối quá khứ và hiện tại, là phương tiện giúp gìn giữ, lưu truyền và phát huy văn hoá dân tộc. Với ý nghĩa ấy, các bạn trẻ tại Cà Mau, bằng hoạt động nghệ thuật, đã góp phần lan toả, nhân lên tình yêu quê hương, đất nước trong những người trẻ và cộng đồng.

Ấm áp chương trình nghệ thuật “Tình ca Đất Mũi”

Nhằm tôn vinh Âm nhạc Việt Nam nói chung, Âm nhạc Cà Mau nói riêng, thể hiện sự tri ân đối với các tác giả có nhiều cống hiến cho sự nghiệp âm nhạc tỉnh nhà. Tối 3/9, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh đã diễn ra Chương trình nghệ thuật chào mừng kỷ niệm lần thứ 15 Ngày Âm nhạc Việt Nam với chủ đề :“Tình ca Đất Mũi”. Chương trình do Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch cùng với Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh phối hợp tổ chức.

Sắc màu miền Tây đến với Huế

Những năm qua, mỹ thuật đồng bằng sông Cửu Long (ÐBSCL) có bước phát triển mạnh, tạo được tiếng vang trong khu vực, các vùng miền trong và cả ngoài nước. Câu lạc bộ (CLB) "Sắc màu miền Tây ART" đã có 4 cuộc triển lãm tại Hội Mỹ thuật TP Hồ Chí Minh và Hà Nội từ năm 2019-2023.

Khám phá cùng nhiếp ảnh

Nghệ sĩ Nhiếp ảnh (NSNA) Lê Minh Vũ (Quyên Vũ) sinh năm 1974, tại tỉnh Tiền Giang, hiện sinh hoạt tại Hội NSNA Việt Nam, Chi hội Tiền Giang.

Sắc màu văn hoá địa phương hoà quyện trong từng bài ca, điệu múa

Đạo diễn Nguyễn Tiến Dương, Trưởng Ban giám khảo Hội diễn Nghệ thuật quần chúng tỉnh Cà Mau lần thứ IX - 2024, đánh giá, một trong những điểm nổi bật của hội diễn là những sắc màu văn hoá của địa phương hoà quyện trong các bài hát, điệu múa, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn. So với những hội diễn trước, các đội đã có nhiều sự tiến bộ về ca, múa, âm nhạc và trang phục.

Cho chữ mùa Vu lan

Tôi gặp thầy đang cho chữ tại một góc nhỏ trong khuôn viên chùa Thiền Lâm, phường Tân Thành, TP Cà Mau, vào ngày chùa tổ chức lễ Vu lan. Mặc dù bút trên tay đang nắn nót, mắt chăm chú vào con chữ, nhưng được vài nét, khi ngẩng lên chấm mực là thầy nhanh miệng mời gọi mọi người đang đứng túm tụm gần đó: “Viết mấy câu tặng cha mẹ đi chị (cô, chú, anh, em...) ơi!”; “Lại chú cho chữ cầu sức khoẻ, học giỏi nè các con!”; “Cầu tài lộc, sức khoẻ, vạn sự như ý nè anh chị em, cô bác ơi!”... Và bao giờ sau những câu mời gọi, thầy cũng nhấn mạnh “tặng chữ hoàn toàn miễn phí” để khách khỏi đắn đo.