ĐT: 0939.923988
Thứ hai, 9-6-25 13:00:05
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Lời hẹn ngày tựu trường

Báo Cà Mau Chịu khó nhìn thì hắn cũng đẹp trai. Ðôi mắt đen tròn, cái nhìn sâu hun hút. Tóc cắt ngắn, một chút ngổ ngáo, một chút ngang tàng, một chút đường đường chính chính. Ðặc biệt, cái cười nửa miệng bí ẩn của hắn rất dễ làm xiêu lòng người đối diện. Tôi thấy những ưu điểm đó là vì có lần đã chịu khó nhìn, chứ hắn lúc nào cũng bặm trợn, cơn cớn. Mấy đứa trong lớp sợ hắn bao nhiêu thì tôi ghét hắn bấy nhiêu.

Chịu khó nhìn thì hắn cũng đẹp trai. Ðôi mắt đen tròn, cái nhìn sâu hun hút. Tóc cắt ngắn, một chút ngổ ngáo, một chút ngang tàng, một chút đường đường chính chính. Ðặc biệt, cái cười nửa miệng bí ẩn của hắn rất dễ làm xiêu lòng người đối diện. Tôi thấy những ưu điểm đó là vì có lần đã chịu khó nhìn, chứ hắn lúc nào cũng bặm trợn, cơn cớn. Mấy đứa trong lớp sợ hắn bao nhiêu thì tôi ghét hắn bấy nhiêu.

Hắn là trung tâm rắc rối của lớp. Tắt điện uống rượu trong phòng bị thầy quản lý nội trú bắt được. Gây gổ với mấy đứa lớp Toán. Rồi vụ lùm xùm dưới căn tin… Hoạt động ngoại khoá thì đừng hòng tham gia, nếu đi thì cũng nghễnh ngãng. Lên lớp ngồi sỗ sàng, lóc cha lóc chóc.

Những người xốc nổi thường nhầm lẫn giữa ngạo mạn và tự tin, giữa phách lối và cá tính. Sinh viên sư phạm mà chẳng khuôn khổ một tẹo nào. Học cùng lớp hai năm, tôi chưa một lần cười đùa với hắn. Tôi hay nói sau lưng, hắn là người có cái “bản mặt khó chơi”.

Minh hoạ: Hoàng Vũ

Ghét của nào trời trao của ấy. Lớp phải đi trực đêm ở phân trường cũ, tôi và hắn ở cùng nhóm. Ngày hôm đó thật lạ lùng. Trời chiều quang đãng, ấm áp. Buổi tối bất ngờ gió lạnh tràn vào. Nhóm năm đứa ngủ ngoài ban công, tụi nó lăn ra một hàng như mấy con cá người ta bày trên sàn. Tôi co ro, đeo headphone và dán mắt vào truyện tranh "Thám tử Cô-nan", cười một mình.

Ðang say sưa hứng khởi cùng bản không lời Samba sôi động của Bond thì giật mình vì tai phone bị rút ra. Ngước lên thì thấy hắn. Tôi cong môi lên, chưa kịp nói thì câu chữ lặn vào mất tăm khi hắn hiền lành ngồi bên cạnh. Hai năm làm sinh viên, đây là lần đầu tiên tôi ngồi riêng với một đứa con trai, cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn hiền đến vậy. Tự dưng thấy mất bình tĩnh ghê gớm, hình như tôi đang căng thẳng. Không được để hắn biết điều này, tôi vẫn dán mắt vào mấy cái hình trong trang sách mà không đọc được chữ gì. Hắn đưa tay gấp quyển sách của tôi lại. Và hắn nói:

- Biết quê mình ở đâu không?

- La Hai, Ðồng Xuân, Phú Yên.

- Có thấy mình ngổ ngáo không?

- Không!

- Vậy thấy sao?

- Côn đồ.

- Mẹ mất khi mình là một thằng nhỏ đi lẫm chẫm. Ba là một người trẻ nghiện rượu. Ông chết vì rượu đã huỷ hoại hết lục phủ ngũ tạng. Chưa được một năm, mình lại đeo tang khóc tiễn chị gái, cũng là cô giáo của mình hồi cấp ba. Chị ấy bị bánh xe tải lăn qua. Nỗi đau quá sức chịu đựng của mình.

Tôi ngồi nghe, có cái gì toác ra từng mảng trong tim. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã ngấn nước của hắn, thấy hắn yếu đuối, tôi tự dưng thấy lòng đau không rõ nguyên do.

- Rồi bạn quay ra sống bất cần?

- Mình không có lý do để sống tốt. Ai sẽ lo lắng khi mình lầm đường lạc nẻo, ai vui mừng khi mình sống tốt?

- Vì một ai đó mới sống tốt, đó là vô minh.

Hắn nhìn tôi vẻ nghi hoặc, tôi nói như một bà cô nghiêm khắc:

- Ðành rằng hoàn cảnh của bạn tội thiệt, nhưng không được đổ thừa hoàn cảnh. Có biết bao người rơi vào cảnh bế tắc hơn, thương tâm hơn nhưng người ta vẫn sống tốt đấy thôi. Cuộc đời bạn, tốt hay xấu là do bạn, cuộc sống này, là thiên đường hay địa ngục thì cũng do bạn.

Ðấy là lần đầu tiên tôi gọi hắn là bạn.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu dành thời gian để quan sát nhất cử nhất động của hắn. Có dấu hiệu lành rồi, hôm nay đến lớp, hắn đàng hoàng cầm vở và giáo trình chứ không phải lè phè, nghênh ngang như mọi bận.

Hết buổi học hôm đó, tôi cố tình đứng trước cửa lớp chờ hắn. Vừa thấy hắn, tôi vui vẻ:

- Hôm nay mình mời cơm chiều nghen!

- Ok.

Bạn bè trong lớp thấy hai chúng tôi hay đi chung. Thằng Lợi nói:

- Nhìn hai người y chang một cặp tình nhân!

Ơ hay! Tôi la lên như thế. Quả là một sự sỉ nhục ghê gớm. Một đứa con gái có nhan sắc, nếu khiêm tốn mà nói thì cũng thuộc dạng khá. Còn học hành thì luôn đứng đầu lớp, mặt mũi nào lại hẹn hò với một đứa con trai lêu lổng mà cả lớp ái ngại đặt cho hỗn danh “đại ca La Hai”. Vì câu chọc vô duyên của thằng Lợi, tôi không đi chung với hắn nữa. Phải cho cả lớp biết, tôi không thân thiết, không yêu đương gì hắn.

Ngày hôm đó là tiết học Ngữ pháp tiếng Việt của thầy Hoàng. Thầy Hoàng là thầy giáo nghiêm khắc nhất khoa, biết tính thầy nên tiết học im phăng phắc, tiếng động của một con nhện trên tường cũng có thể nghe thấy.

Cả lớp đang hí hoáy viết thì bỗng nghe một tiếng hét to:

- Mày muốn chết hả?

Kèm theo tiếng hét là bộ dạng tức tối, hằn học của “anh Hai La Hai”. Rồi như đã chuẩn bị trước, hắn rút một con dao nhỏ trong túi quần, lao tới đâm bừa vào vai thằng Lợi chảy máu. Lớp bỏ chạy tán loạn. Thầy Hoàng trừng mắt la to:

- Em bước xuống văn phòng gặp tôi!

Sau câu lệnh của thầy, hắn bước ra khỏi lớp. Ði được năm bước, hắn quay lại dập mạnh cửa sổ vào cái “ầm” hét: “Mày nghĩ mình là ai mà được quyền xúc phạm người khác!”, rồi an nhiên đi ra khỏi cổng trường. Tôi đứng nhìn theo cái bóng của hắn, như có vật gì đang đè ở ngực, đau không chịu nổi.

Những ngày hôm sau, hắn đi học bữa đực bữa cái. Buổi học nào không có hắn, mấy đứa trong lớp tự nhiên đùa giỡn. Buổi nào hắn đến lớp, nhìn cái mặt hầm hầm của hắn, đứa nào cũng ra vô im lặng, không khí lớp học nặng nề, cứ như con rùa đeo một tảng đá.

Hai tuần sau, tới tiết chủ nhiệm, thầy Hoàng nói:

- Hội đồng kỷ luật nhà trường đưa trường hợp của em Lực ra kiểm điểm. Sau phân tích, bàn bạc, cuối cùng nhà trường quyết định kỷ luật em. Ðó là mức kỷ luật buộc thôi học có thời hạn.

Thầy nói thêm, mức kỷ luật này không nặng đâu. Các thầy, cô trong trường đều thống nhất và bảo rằng, từ ngày em Lực nổi lên quậy phá như một hiện tượng xưa nay hiếm, có rất nhiều sinh viên cũng bắt đầu ngổ ngược, coi thường kỷ luật. Hy vọng rằng trong thời gian tạm thôi học, em hãy tự kiểm điểm những việc mình làm và khi quay lại trường, em sẽ là một cậu sinh viên được bạn bè tin yêu, được thầy cô quý mến…

***

Hôm hắn cầm túi xách rời trường, tôi im lặng đi cạnh hắn ra đến cổng. Lúc chia tay, tôi có đưa tay ra tìm tay hắn, hắn để yên tay hắn trong tay tôi… Tôi dùng hết sức của mình, bóp chặt tay hắn và nói:

- Lực còn cơ hội để thực hiện ước mơ cầm phấn thay chị mình đấy. Cánh cửa nhà trường sẽ không bao giờ đóng. Hẹn gặp bạn vào mùa tựu trường năm tới nha!

Câu trả lời là một cái gật đầu thay cho lời nói. Tôi đứng nhìn hắn đi, một cơn gió nhẹ thổi qua, trời ửng nắng...

Truyện ngắn của Nguyễn Thị Bích Nhàn

Sống chậm, nhẫn hơn cùng nhiếp ảnh

Tay máy nữ Bảo Huy tên thật là Lê Thị Thu Thuỷ, sinh năm 1973, quê tỉnh Quảng Nam, hiện sinh hoạt tại Câu lạc bộ (CLB) Nhiếp ảnh nghệ thuật Sông Hàn (Ðà Nẵng).

Ca khúc cách mạng hút khán giả trẻ

Góp công lớn khiến các ca khúc cách mạng Việt Nam “sống lại lần nữa cùng thời đại” chính là sự kiện lễ diễu binh dịp kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) vừa qua.

Cà Mau tạo ấn tượng đẹp tại Hội thi Tiếng hát Người khuyết tật toàn quốc lần 3, năm 2025 khu vực phía Nam

Trong 2 ngày: 26 và 27/5, tại UBND quận Bình Thạnh (TP Hồ Chí Minh), Hội Bảo trợ Người khuyết tật và Trẻ mồ côi Việt Nam chủ trì phối hợp với Bộ Văn hoá - Thể thao và Du lịch tổ chức Hội thi Tiếng hát Người khuyết tật toàn quốc lần thứ 3, năm 2025 - khu vực phía Nam với chủ đề “Tiếng hát từ trái tim”.

Lý Hải: “Gia đình luôn là điểm tựa vĩnh cửu"

Chứng kiến nhiều câu chuyện gia đình trong cuộc sống hiện đại, nhịp sống hối hả, áp lực, thế nên Ðạo diễn Lý Hải mong muốn những bộ phim của mình sẽ là tấm gương phản chiếu mâu thuẫn giữa các thế hệ, để mọi người thấu hiểu nhau hơn, cùng tháo gỡ.

Sôi nổi hội thi Chúng em kể chuyện Bác Hồ

Nằm trong chuỗi hoạt động kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890-19/5/2025), từ ngày 22-23/05, Sở Văn hoá - Thể thao và Du lịch phối hợp Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh tổ chức Hội thi Chúng em kể chuyện Bác Hồ với chủ đề “Bác Hồ trong trái tim em”. Hội thi diễn ra tại Thư viện tỉnh Cà Mau.

Triển lãm ảnh “Trường Sa nhớ ơn Bác”

Kỷ niệm 135 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890-19/5/2025) và 70 năm ngày truyền thống Hải quân Nhân dân Việt Nam (7/5/1955-7/5/2025), được sự chỉ đạo của Hội Nhiếp ảnh TP Hồ Chí Minh, từ ngày 19-21/5/2025, tại Ðường Sách TP Hồ Chí Minh, toạ lạc trên đường Nguyễn Văn Bình, phường Bến Nghé, Quận 1, TP Hồ Chí Minh, diễn ra triển lãm ảnh "Trường Sa nhớ ơn Bác".

KHI CÀ MAU – BẠC LIÊU HỢP NHẤT

Ta lại về cùng chung một mái nhà Như hai anh em mừng ngày sum họp Không gian rộng mở cho tình người tình đất Mảnh đất cuối trời chảy suốt những dòng sông

Ði tìm nét đẹp cuộc sống

Yêu thích chụp ảnh từ khi còn trẻ, nhưng vì nhiều mối bận tâm, công việc, gia đình..., đến năm 2017, được người bạn tặng máy ảnh, chị Nguyễn Hồng Nhung mới bắt đầu bén duyên với bộ môn yêu thích bấy lâu. Năm 2019, sức khoẻ chị giảm sút, sau đó dịch Covid-19 hoành hành nên cuộc chơi cùng nhiếp ảnh đành gián đoạn mất 4 năm.

“Búp sen xanh” - Sách gối đầu của thế hệ măng non

Trong vô số tác phẩm văn học Việt Nam viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh, “Búp sen xanh” của Nhà văn Sơn Tùng là cuốn sách đặc biệt, cẩm nang xúc động về tuổi thơ, tuổi trẻ của Bác. "Búp sen xanh" là tiểu thuyết lịch sử đầu tiên về Bác Hồ, ra đời năm 1982. Qua ngôn ngữ bình dị, thấm đẫm tình yêu của Nhà văn Sơn Tùng, tác phẩm tái hiện đầy đủ nhất hành trình hình thành lý tưởng cứu nước của Nguyễn Tất Thành từ lúc còn là cậu bé Làng Sen đến ngày rời Bến Nhà Rồng ra đi tìm đường cứu nước, giải phóng dân tộc.

Ðạo diễn Nguyễn Phương Ðiền: "Khán giả càng khen, càng phải nâng cấp cách làm phim"

Ðạo diễn Nguyễn Phương Ðiền là cái tên không xa lạ với khán giả miền Tây. Anh "chuyên trị" dòng phim xưa với nhiều tác phẩm ăn khách như: "Lưới trời", "Tiếng sét trong mưa"...