Quê tôi nhà nào cũng có một khoảng sân. Khoảng sân tròn tròn, vuông vuông được giới hạn bởi những hàng râm bụt, những hàng cau, liếp mía hay đơn giản là những giậu mồng tơi. Sân quê chỉ là một khoảng đất bằng phẳng trước nhà với một khoảng trời nhìn thăm thẳm mênh mông, nhưng với bao đứa trẻ quê thì đó là thiên đường của tuổi thần tiên.
![]() |
| Ảnh minh họa: B.T |
Khoảng sân nhà tôi là nơi đã in đầy bóng chị tôi. Mỗi lúc trời chiều, hoàng hôn đỏ thẳm đổ từng vệt dài xuống sân, những mùa đi qua lá âm thầm trút vội là tiếng chổi của chị thêm chút xào xạc. Khoảng sân là nơi má tôi ngồi lom khom phơi củi, phơi lúa và nhìn mấy đứa cháu hì hục kéo chiếc mo cau, mồ hôi nhễ nhại, má tôi cười nheo nheo đôi mắt. Khoảng sân là nơi có dáng bà tôi trong mỗi buổi chiều chạng vạng lúi cúi thắp nhang lên bàn thờ Thông Thiên cầu mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, con cháu mạnh khỏe. Hương nhang nhẹ nhàng, bảng lảng quyện vào trong gió lan tỏa hơi ấm cho cả mái nhà. Lâu rồi không còn thấy dáng bà tôi nữa, chỉ còn dáng má ngày một giống hệt bà.
Những đêm trăng sáng, khoảng sân trở thành một thiên đường huyền ảo dưới ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ. Lá bắt đầu đi ngủ và sương khe khẽ trở mình. Mấy chị em tôi lại quây quần bên rổ bắp luộc thơm lựng của bà. Bữa tiệc thịnh soạn của tuổi nhỏ được bày biện trên chiếc chiếu vuông vuông ở giữa sân và chúng tôi bắt đầu nghe những câu chuyện cổ tích bà kể. Những câu chuyện theo chúng tôi đi vào giấc ngủ chập chờn những giấc mơ có cô tiên, ông bụt.
Bây giờ, nếp sống thành thị dần lan tỏa, nhiều ngôi nhà đã dần mất những khoảng sân. Trẻ con không còn sân để chơi nhà chòi, kéo mo cau… nữa. Nhưng trong ký ức của mỗi đứa trẻ lớn lên từ những mái nhà quê thì một khoảng sân quê là một phần của tuổi thơ tươi đẹp ngày ấy.
CẨM THI

Truyền hình








Xem thêm bình luận