Thời gian trôi nhanh thật. Thấm thoắt đã mười năm kể từ ngày bà không còn ở bên tôi. Khi bà còn sống, tết năm nào tôi cũng cùng bà ngồi canh nồi bánh tét trong đêm giao thừa. Trong cái không khí ấm áp của những mùa xuân ấy, bà thường kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện về tết, về ông tôi và cả gia đình tôi...
Những chiếc bánh tét do bà tôi gói vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi như ngày nào. Những lúc gói bánh, bà thường hay kể cho tôi nghe về cách làm bánh, luộc bánh, thưởng thức bánh cho đúng phong vị ngày tết. Bà bảo với tôi rằng trước đây, khi mẹ về làm dâu cho nhà bà, việc gì mẹ cũng biết làm, ngoại trừ… gói bánh tét. Và thế là mẹ tôi phải trở thành “học trò” của bà trong việc làm bánh. Lúc đầu, mẹ chẳng gói được bánh mà chỉ ngồi buộc dây, học hỏi cách gói bánh của bà. Qua độ hai cái tết, mẹ bắt đầu gói được bánh, nhưng cũng không đẹp lắm. Nhưng dần dần, nhờ có sự chỉ dẫn của bà, mẹ tôi đã tự tay gói bánh khi ngày tết cổ truyền đến. Những chiếc bánh mẹ gói ngon và khéo không thua gì bánh bà tôi làm khi xưa.
![]() |
Ảnh minh họa: B.T |
Một mùa xuân nữa lại về. Nhìn thấy mẹ tôi rọc lá chuối, phơi dây cột bánh, mua nếp, đậu… tôi lại nhớ đến hình ảnh bà tôi đang gói bánh và những lần ngồi bên bếp lửa canh nồi bánh tét cùng bà. Bà ơi, tết này cháu sẽ phụ mẹ gói bánh. Cháu sẽ tặng bà những chiếc bánh đẹp nhất, ngon nhất để xứng đáng với tấm lòng mà bà dành cho cháu!
Lê Văn Xuân