Thứ năm, 25-12-25 09:28:26
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Những chuyến xe cuộc đời…

Báo Cà Mau

Ngày ngày, tôi có việc thường phải đi xe buýt…

1. Rẻ, tiện, nhưng cũng có nhiều cái mệt. Mệt nhất là chỗ ngồi “hên - xui”, không cố định. Tôi vốn yếu người, lại hay “say sóng”. Đi xe phải đứng là một cực hình. Lần ấy cũng gặp chuyến xe đông; người như nêm, ngồi kín các hàng ghế. Xe qua hai, ba, rồi bốn trạm vẫn chưa ai rời ghế bước xuống. Thấy tôi đứng vịn lâu mặt nhợt đi, chân khuỵu sắp ngã phải vừa đu vừa tựa vào thành ghế, cậu soát vé khẽ nhắc chàng thanh niên ăn vận lịch sự, kính cận dày cộp, đang ôm cái “xờ - mát - phôn” to đùng: “Anh có thể nhường ghế cho chị này không? Trông chị yếu quá”. Anh thanh niên liếc xéo qua bộ dạng thảm hại của tôi, đáp tỉnh bơ: “Ráng chút đi, trạm tới có người xuống”… Xong, lấy tai nghe ra cắm máy, đu đưa theo nhịp nhạc.

Thấy vậy, một cô bé ngồi ghế sau, tuổi độ 12 - 13, bộ dạng khá “nhà quê”, lật đật đứng dậy: “Cô ơi, cô ngồi đây đi”. Dáng đứng của em là lạ, vẹo nghiêng; nhìn kỹ mới thấy một bên chân… bị thọt. Ái ngại, định từ chối, nhưng em cứ nhất định nhường: “Không sao đâu cô, cháu sắp xuống rồi”…

Lần khác, xe buýt dừng trạm, “nhặt” lên một cụ già. Chính xác là “nhặt”, bởi anh phụ xe phải xuống xốc nách, gần như bế, cụ mới bước lên nổi mấy bậc thang! Lẩy bẩy, nhăn nheo, võ vàng dường như đang có bệnh. Mà bệnh thật. Soát vé hỏi: “Cụ xuống đâu?”. “Tôi xuống… cổng bệnh viện”. Đáp, thở, ho khù khụ. Trời, cụ già cả, bệnh tật, đi một mình nguy hiểm quá! Chớ con cháu cụ đâu? Nó… đi chùa lễ Phật hết rồi. Cả xe lao xao. Ai đó nói to: “Phật sống” trong nhà không lễ lại đi lễ Phật nào chẳng biết.


2.
Đôi khi cũng có chuyện cười. Cười ra nước mắt!

Người phụ nữ trạc tuổi trung niên, trang phục diêm dúa đỏ xanh ra dáng thị thành. Tình cờ đồng hành, ngồi trạm đợi xe, bà bảo đúng, bà dân phố. Biết tôi cô giáo, bà huyên thuyên: “Quê giờ sao không biết, chứ phố, con gái tui vô trung học ngày ngày cứ phải thuê người đưa rước. Thời buổi nhiễu nhương, biết đâu lường hả cô. Mà nó ăn mặc “sành điệu” lắm cô: tháng thay ba mươi bộ đầm váy, ngày một bộ, tôi sắm đủ…”. Lên xe buýt, cùng xuống trạm X; người bán vé kêu hai chục ngàn. Trong khi tôi móc tiền đưa thì người đàn bà long mắt, cự nự: “Đây xuống X một quãng mà “chém” tới hai chục”. Được giải thích đó là giá tuyến quy định của công ty, bà vẫn cứ oang oang: “Quy gì quy, mấy người tự thu tự chi rồi chỉ đông chỉ tây cho rậm chuyện! Đây, tui còn mười bảy ngàn (móc mớ tiền lẻ - mười bảy ngàn thật), đi được thì đi; không được, cho tui xuống”. Đợi đến lúc anh soát vé kêu tài xế dừng xe, bà “xanh đỏ” mới mắt chuột mắt dơi: “Nói vậy chớ mấy người tính… cho tui xuống thiệt hả? Đây, hai chục thì hai chục, đồ…”.

“Đồ” gì nghe không rõ. Nhưng dù sao cái ví lận lưng cũng đã được móc ra. Toàn tiền trăm mới cứng…

3… Và cũng có khi là chuyện không vui không buồn; nghĩa là trượt khỏi cái phạm trù hỉ - nộ - ái - ố thường nhật của nhân sinh. Nó khiến cho người ta nghĩ ngợi nhiều hơn. Ấy là lần tôi đi xe buýt cùng một người đàn ông trạc trung niên. Ăn mặc không có gì đặc biệt lại thêm khách nhiều, lấn chen nên tôi không lưu ý mấy. Nhưng khi người xuống bớt, tình cờ chọn chỗ ngồi đối diện người đàn ông tôi mới… phát hoảng. Là một khuôn mặt, nói chính xác, không phải của người sống. Nó trắng tím, xanh xao, vô hồn hệt khuôn mặt người chết trôi mới vớt lên. Nó bợt bạt, đông cứng như mặt một hình nhân bằng sáp hơn là mặt người. Không có dấu hiệu của hơi thở. Có lẽ biểu hiện sống còn duy nhất là đôi mắt. Mà mắt cũng lờ đờ, vẩn đục hệt mắt cá ươn. Bệnh; chắc chắn. Nhưng có một điều gì đó còn vượt lên trên cái ấn tượng bệnh tật. Khách xuống hết, còn mình tôi và người đàn ông trên xe. Không hiểu sao trong tôi cứ trồi lên cái cảm giác người đàn ông đang đi chuyến xe cuối của cuộc đời mình.

Xe dừng trước cổng bệnh viện (hú hồn, không phải cổng… nghĩa trang như trong trí tưởng của tôi) và ông ta nặng nhọc rời xe, mang theo cả nỗi ám ảnh chết chóc khuất vào bên trong cánh cổng. Và một tua khách mới lại lên. Một toán học sinh, vui vẻ, trẻ trung. Và xe buýt lại rộn ràng, đầy sinh khí….

4. Giờ vẫn còn say sóng, còn mệt; nhưng tôi bắt đầu thấy thích xe buýt. Tôi yêu xe buýt; những chuyến xe cuộc đời…

NGUYỄN THỊ BÍCH NHÀN

Chùa Rạch Cui - biểu tượng của đoàn kết và sum họp

Giữa không gian sông nước hiền hoà của xã Khánh Bình, chùa Rạch Cui hiện lên như một dấu son đặc biệt trong đời sống văn hoá tâm linh của đồng bào Khmer Cà Mau. Không chỉ là ngôi chùa Nam tông mang giá trị kiến trúc truyền thống, Rạch Cui còn là nơi ghi dấu lịch sử cách mạng hào hùng, in đậm tinh thần đoàn kết Kinh - Khmer - Hoa trên vùng đất địa đầu cực Nam Tổ quốc.

79 thí sinh tham gia Liên hoan Đờn ca tài tử học đường

Tối 19/12, tại Trung tâm Văn hoá tỉnh, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch tổ chức khai mạc Liên hoan Đờn ca tài tử học đường tỉnh Cà Mau năm 2025.

Tập huấn xây dựng mô hình trải nghiệm Nhạc trống lớn của người Khmer

Sáng 19/12, tại Nhà sinh hoạt văn hoá ấp Cây Khô, Xã Hồ Thị Kỷ, Phân viện Văn hoá, Nghệ thuật, Thể thao và Du lịch miền Nam phối hợp Đoàn Nghệ thuật Khmer tỉnh Cà Mau tổ chức tập huấn “Xây dựng mô hình trải nghiệm Nghệ thuật Nhạc trống lớn của người Khmer ở tỉnh Cà Mau”. Đoàn Nghệ thuật Khmer tỉnh Cà Mau tổ chức tập huấn “Xây dựng mô hình trải nghiệm nghệ thuật Nhạc trống lớn của người Khmer ở tỉnh Cà Mau”. Dự buổi tập huấn có Tiến sĩ Bùi Thị Hoa, Phó Phân viện trưởng phụ trách Phân viện Văn hoá, Nghệ thuật, Thể thao và Du lịch miền Nam.

Trưng bày triển lãm “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”

Sáng 15/12, Bảo tàng tỉnh Cà Mau phối hợp với Đảng uỷ, UBND xã An Trạch và Trường THCS Võ Nguyên Giáp tổ chức khai mạc trưng bày triển lãm chuyên đề “Cà Mau - Nơi khắc ghi dấu ấn lịch sử và bản sắc văn hóa phương Nam”.

Một thời hoa lửa

U Minh Hạ mùa sa mưa. Trong cái nắng mới cố xiên mình qua những đám mây đen nặng oằn chực chờ trút xuống, thoang thoảng mùi bông tràm nở muộn.

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.