Khi rong ruổi trên những đoạn đường xa, dường như ai cũng cảm giác đoạn đường mình được thu ngắn lại thêm một chút mỗi khi nhìn thấy những cột mốc ghi số ki-lô-mét hoặc ghi tên thành phố, thị trấn nơi xe đang chạy qua. Nhìn thấy thêm một cột mốc là biết mình vừa hoàn thành thêm một số ki-lô-mét đáng kể, nhất là ở những đoạn giáp ranh giữa hai thị trấn, hai thành phố hoặc hai tỉnh, thấy có chút háo hức pha thêm chút bâng khuâng, thể như mình vừa mới tạm biệt một vùng đất cũ rồi đặt chân lên vùng đất mới liền sau đó.
Mà cũng phải thôi, bước chân lên xe nghĩa là đang thực hiện một cuộc hành trình, dù hành trình ngắn hay dài, xa hay gần, vui hay buồn thì đích đến vẫn luôn là mục tiêu hướng đến. Quan sát những chuyến xe khách đường dài sẽ thấy là dường như ngoài… tài xế, ít ai để tâm đến đường sá, quang cảnh bên ngoài hay số ki-lô-mét mình đã và đang trải qua mà thường “tính” bằng số giờ ngồi trên xe. Nhìn đồng hồ thấy một tiếng, hai tiếng là đầu óc nhẩm tính đang đi đến đoạn nào, nghỉ chân ở trạm dừng thứ nhất là biết còn mấy tiếng nữa mình sẽ tới nhà; thấy phụ xế tới hỏi về đưa đón xe trung chuyển ra sao là biết đoạn đường còn lại gần hay xa; cũng có người lên xe là ngủ suốt, mở mắt ra là tới nhà, thế nên đoạn đường dường như cũng được đo bằng giấc ngủ dài hay ngắn…
Cũng có những hành khách đi xe đường dài, bước lên xe là phó mặc hành trình cho tài xế, chỉ “biết” mình đang ở đâu, tới đoạn nào ở những trạm dừng hoặc những lần thông báo của phụ xế; cũng có người lơ đãng đưa mắt quan sát thế giới bên ngoài qua cửa sổ xe, mắt thấy cảnh vật, con người lướt qua nhưng tâm trí thì có phần ơ hờ hoặc suy nghĩ đang đặt vào nơi khác; cũng có người nóng ruột chỉ chăm chăm muốn đến đích thật nhanh, ngồi trên xe nhưng ruột nóng như lửa khi thấy cảnh đường đông, xe nhiều, hối thúc khi thấy tài xế chạy chậm hơn (so với những tài xế khác), thế là lại cằn nhằn, bực bội… khiến người bên cạnh cũng căng thẳng, mất vui theo.
Và con người dường như cũng có những cột mốc trong đời để “đánh dấu” đoạn đường đời mà mình đã trải qua. Thường thì sẽ là ngày sinh nhật hoặc vào thời khắc chuyển giao từ năm cũ qua năm mới, đó không chỉ là thời khắc người ta tự “đếm” tuổi của mình mà dường như cũng là lúc “điểm” lại những việc mình đã làm được, những điều mình đã bỏ lỡ, những tiếc nuối, hy vọng, những được - mất trong đời…
Có người đánh dấu cột mốc trong đời qua các sự kiện: ngày tốt nghiệp đại học, ngày có được việc làm đầu tiên, ngày kết hôn, ngày sinh đứa con đầu lòng, ngày dựng vợ, gả chồng cho con cái…
Và những cột mốc ấy cứ nối tiếp, mải miết như một hành trình bất tận. Có người giữa những “chặng” dừng lại bên đường - dẫu biết điều ấy sẽ khiến cho hành trình chậm lại - chỉ để ngắm một cành hoa dại, thưởng thức một ánh hoàng hôn phía cuối chân trời; có người cắm cúi đi mải miết chăm chăm nhắm đích đến, không màng đến bất cứ điều gì xung quanh, bước qua những cột mốc chỉ để biết rằng mình đang tiến gần hơn tới đích…
Chợt nhớ đến câu “Hạnh phúc là một hành trình, chứ không phải đích đến”, nghĩa là ngay trong mỗi khoảnh khắc ta đi qua những cột mốc ki-lô-mét hoặc những cột mốc trong đời, ta vẫn có thể tận hưởng từng phút giây buồn - vui, thả cho tâm trí mình tiếp nhận cảnh vật, cuộc sống, con người xung quanh bởi biết đâu nơi đích đến, mọi việc, mọi thứ không hẳn sẽ hoàn hảo, tươi đẹp như mình đã hy vọng và hình dung, dẫu vẫn biết đó sẽ là chặng dừng, là điểm đến, là nơi mình phải hướng về.
Ðích đến thì dường như chỉ có một, nhưng ta hoàn toàn có thể tự thiết lập hành trình cho mình để có thể trải nghiệm những cột mốc đánh dấu hành trình mình đã trải qua trong tâm thế mới và háo hức...
Ðoàn Ngọc