ĐT: 0939.923988
Thứ ba, 17-6-25 12:47:03
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Tấm lòng người giữ nhà xác bệnh viện

Báo Cà Mau (CMO) Người ta hay gọi ông là "Hồng nhà xác" thay cho tên thật Nguyễn Văn Hồng, cái biệt danh thoáng nghe qua dễ mang đến cảm giác ghê rợn. Hỏi ông có buồn không, ông chỉ cười xoà.

Ông Hồng hiện là tổ trưởng tổ phụ trách trông coi nhà tang lễ Bệnh viện Đa khoa tỉnh Cà Mau. Những hình ảnh tưởng chừng xa lạ, sợ hãi với nhiều người, với ông lại trở nên gần gũi, quen thuộc.

10 Năm gắn bó với nhà xác

Mang tâm trạng hồi hộp theo chân ông đến khu nhà tang lễ (nằm khuất sau lưng bệnh viện), hàng sứ trắng trổ bông dưới ánh nắng sớm phần nào làm vơi đi cảm giác u ám nhuốm mùi tử khí như hình dung ban đầu. Vừa bước lên thềm bậc tam cấp, ông pha trò hóm hỉnh: "Bắt đầu vào nhà tang lễ, mấy chú nhà báo có sợ không?". Rồi ông lần lượt dẫn chúng tôi đi qua từng gian, từng phòng của khu nhà đặc biệt này.

Những chiếc tủ đông lạnh lẽo đã đón và đưa rất nhiều bước chân cuối cùng của một kiếp người.
Trên chiếc bàn cũ ngổn ngang chân nhang, vài nén nhang mới được thắp lên như muốn an ủi đôi chút phần tâm linh cho những mảnh đời bất hạnh.

Những cái tên được tuần tự giới thiệu như: Nhà đại thể, phòng giám định, phòng mổ xác, phòng bảo quản tử thi... nghe qua thôi cũng đủ rùng mình. "Đây là chỗ của pháp y làm việc, tính ra cũng ngót 500 người đã nằm trên cái giường này rồi đó. Bốn hôm trước cũng vừa mới chuyển vài xác về với thân nhân", ông Hồng hạ giọng chỉ tay vào cái giường inox nằm lặng lẽ có 4 chân được ai đó buộc 4 tấm giấy trắng tinh. Dừng chân tại căn phòng có phần thoáng đãng hơn, chưa kịp định hình, ông bảo đây là "phòng tủ đông" có chức năng lưu giữ xác, rồi nhẹ nhàng từng thao tác xếp dọn, ông chậm rãi kể cho chúng tôi nghe cơ duyên đến với nghề mà chỉ có những người mang "thần kinh thép" mới dám làm. 

Rời quê hương Tiền Giang cùng vợ đến Cà Mau mưu sinh, cái nghèo đeo đẵng khiến cả gia đình ông vô cùng chật vật. Thời điểm ấy, ở tuổi 40, ông phải chật vật với đủ thứ nghề từ phụ hồ, đóng trần nhà, đến nhân viên vệ sinh bệnh viện. Năm 2009, khi nhà tang lễ được thành lập tại bệnh viện mới, ông cùng vài anh em khác về tổ lao động, riêng ông kiêm nhiệm công việc trông coi và bảo quản tử thi.

Lật đật mở cánh cửa chiếc tủ đông cho chúng tôi xem, ông Hồng lần lượt giải thích: Trường hợp bệnh nhân của bệnh viện tử vong, thân nhân chưa có điều kiện đưa về ngay thì nhiệm vụ của ông và anh em là đưa những thi thể này vào tủ để bảo quản, thường xuyên kiểm tra nhiệt độ của tủ đông, đảm bảo xác không bị phân huỷ chờ thân nhân mang về. Những xác sau một thời gian không người nhận trở thành vô danh thì phần hậu sự bệnh viện phải lo hết các khâu. 

Những ngày tập tễnh bước vào nghề, nghĩ âu cũng vì chén cơm manh áo, không ngờ, chớp mắt đã 10 năm và trong đó ngót 9 năm cả gia đình nhỏ ăn ngủ trong nhà tang lễ bệnh viện. Thời gian đầu, đồng lương ít ỏi không thể cáng đáng đủ chi tiêu nên ông xin lãnh đạo đưa vợ và con vào tá túc tại phòng ngủ trực của nhân viên, cách phòng tủ đông vỏn vẹn một bức tường. Sợ con còn nhỏ sớm phải thấy cảnh chết chóc tang thương, ông mua giấy về dán kín phòng. "Vậy rồi cả gia đình cùng sống, đứa con cũng lớn dần và quen với công việc của cha. Cố gắng tích góp vay mượn, đến năm ngoái mới thực sự có căn nhà nhỏ của riêng mình, mừng không có gì bằng", ánh mắt ông không giấu được niềm vui.

Làm việc trong môi trường độc hại, tiềm ẩn nhiều nguy cơ lây nhiễm bệnh, bên cạnh đó, công việc chỉ là hợp đồng dài hạn, ngày lễ hay ngày tết có cũng như không, thời gian dành cho gia đình không nhiều. Nhưng ngần ấy thời gian gắn bó, ông suy nghĩ gọn hơ, không chỉ vì trách nhiệm của một ông tổ trưởng tổ lao động hay đơn thuần là người làm công ăn lương mà đó là khi làm công việc này, đầu tiên phải đặt cái tâm vào nghĩa cử cao đẹp cuối cùng mà người sống dành cho người chết. Đằng sau mỗi đôi mắt nhắm lại, hay mỗi nhịp tim ngừng đập là nhiều câu chuyện buồn về nhiều mảnh đời khác nhau trong xã hội.

Hành trình nhọc nhằn đầy kỷ niệm

Thắp nén nhang cắm lên lư hương trên chiếc bàn cũ ngổn ngang chân nhang trong phòng pháp y với ánh nhìn trầm ngâm, không ai bảo phải làm vậy, nhưng từ lâu rồi ông tự coi đó là trách nhiệm của mình để mong an ủi đôi chút phần tâm linh cho những mảnh đời bất hạnh. "Nhiều khi đêm khuya hay mưa gió, sực nhớ cũng lục đục qua đây đốt vài ba cây nhang, rồi lễ, rằm mua ít bánh trái cúng kiếng để họ ấm lòng. Tội nghiệp, nghĩa tử là nghĩa tận mà!", ông bộc bạch.

Theo ông Hồng, ngày trước đa phần xác sau khi không có người thân nhận sẽ được đem chôn ở nghĩa trang thành phố, nhưng sau này do bệnh viện không đủ kinh phí mua đất nên chuyển sang hình thức hoả táng. Chi phí cho 1 ca là 3 triệu đồng, tro cốt sau khi hoả táng được gửi vào chùa và trên mỗi hũ cốt sẽ ghi rõ tên, tuổi, quê quán, đồng thời lưu vào sổ bộ cụ thể để mong một ngày nào đó có người đến nhận. Trường hợp xác cô đơn lang thang không có thông tin sẽ đưa vào tháp vô danh. Quyển sổ ngày một dày thêm như những kỷ niệm, tâm tư ngày càng nặng trĩu của người đàn ông này.

Công việc luôn phải tiếp xúc với chết chóc, người mất được chuyển đến nhà xác đa phần là bệnh nhân cô đơn, vô danh, tai nạn giao thông hoặc chuyển từ các trại giam, trại tâm thần... thường mắc các bệnh hiểm nghèo, tai nạn, không ít ca khi chuyển đến xác đã không còn nguyên vẹn..., cảm giác sợ ban đầu dần chai sạn qua từng ngày. "Tôi không mê tín dị đoan, nhưng thiết nghĩ, sống sao thì thác vậy, nên đôi lúc cũng thấy những dấu hiệu lạ như tiếng động, tiếng gió rít qua cửa sổ hay những giấc mơ, mình cũng có phần chột dạ. Không biết có phải vì thường xuyên tiếp xúc với môi trường này hay không, nhưng bổn phận của mình thì cứ làm tròn thế thôi", ông từ tốn chia sẻ.

Dọn dẹp phòng mổ pháp y được xem là vất vả nhất, sau khi bộ phận pháp y làm việc là nền ngổn ngang máu me, có khi vương vãi từ bậc tam cấp kéo dài vào. Mùi tanh tưởi của xác người xộc vào mũi nhưng ông vẫn phải tỉ mỉ lau rửa để trả mọi thứ sạch sẽ như lúc ban đầu. Hoặc đôi khi là khâu tẩn liệm xác bệnh nhân AIDS, ung bướu, ung thư, lao (đa phần là các bệnh nhân cô đơn, lang thang mắc phải bệnh lây nhiễm này), cũng ái ngại nhưng cứ nghĩa tử là nghĩa tận, phải làm cho đàng hoàng, đầy đủ các thủ tục mới đưa sang lò thiêu. Sau những lúc mệt nhoài, không ít lần chén cơm cầm trên tay bị bỏ dở vì không thể nuốt trôi.

Một ngày quần quật, giấc ngủ lắm khi chập chờn, gián đoạn bởi tiếp nhận xác mới, đón thân nhân đến nhận dạng người thân được lưu giữ ở tủ đông. Công việc tuy cứ thế lặp đi lặp lại, nhưng không dám xao lãng vì sợ tắc trách với người còn sống, cũng như chưa tròn bổn phận với người đã khuất. Xác được bảo quản, 1 ngày nhân viên phải thăm chừng 2 lần, đến khi nào không có người nhận thì phối hợp với bộ phận công tác xã hội vận động hòm tẩn liệm chu đáo, để đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Những xác không có người thân, nằm lạnh lẽo trong nhà xác rồi trở thành những ngôi mộ, hũ cốt vô danh đã đành, vậy mà nhiều khi có người thân, người ta cũng không dám nhận nữa thì mới buồn nhiều hơn. Trong dòng hồi ức, ông Hồng không thể nào quên được thời gian gần 10 năm trước, khi bệnh viện còn hình thức chôn cất xác vô danh. Có gia đình vì quá nghèo, không có tiền mua hòm rương tẩn liệm nên sau khi bệnh nhân mất, người nhà không chịu nhận. Họ cứ để người thân nằm ở nhà xác, đến khi bệnh viện mai táng, họ đến nơi chôn cất lén đào quan tài lên mang về nhà chôn.

Có một số trường hợp người thân không có khả năng đóng tiền viện phí nên giả làm hàng xóm của người đã khuất, viện lý do thấy tội nghiệp, xin mang xác về để mai táng... Nhiều không kể xiết, người làm công tác nhà xác nhận ra hết, nhưng biết sao được, bởi họ nghèo mà.

Điều làm ông Hồng nặng lòng nhất là có rất nhiều xác cô đơn không có người nhận, hay thỉnh thoảng có em bé sơ sinh bị bỏ tại bệnh viện, có khi chính tay cha mẹ mang đến với lời hẹn sẽ trở lại rồi bặt tăm. Trực tiếp tham gia những chuyến đưa tang cô đơn không có nổi nén hương, kèn trống hay đĩa trái cây, những hình hài sơ sinh trong trắng lại chịu hành trình đơn độc đến lò thiêu và gửi tro cốt trong toà tháp vô danh, đó là những lúc ông hiểu rõ nhất cái lằn ranh mỏng manh của sinh tử, vô thường. 

"Ngày trước làm vì nghèo khổ, bây giờ làm vì chữ tình, vì quyến luyến với những mảnh đời. 58 tuổi rồi, còn mấy năm nữa đâu là hưu, chỉ sợ là khi tôi nghỉ không biết có ai tiếp tục làm công việc này không?", tiếng chặc lưỡi của ông Hồng chứa đựng cả nỗi niềm./.

Hoàng Phúc - Hữu Nghĩa

 

Vẻ vang báo chí cách mạng địa đầu phương Nam - Bài cuối: Báo chí thời công nghệ số

Trong dòng chảy sôi động của Báo chí Cách mạng Việt Nam, báo chí Cà Mau đã và đang khẳng định vai trò là tiếng nói tin cậy của Ðảng bộ, chính quyền và Nhân dân tỉnh nhà. Nếu như báo chí cách mạng trong những giai đoạn lịch sử trước đây là “chiến”, thì thời đại ngày nay, sức mạnh thông tin của báo chí là tri thức. Nghĩa là báo chí phải chuyển sang cung cấp tri thức.

Nguyễn Mai và những chuyện đời thường

Người đa tài nhất trong những người cầm bút vùng Tây Nam Bộ những năm đánh Mỹ cứu nước là Nguyễn Mai. Anh viết thạo, viết vững chắc các loại ký, truyện, bình luận, xã thuyết và tuỳ bút... Anh sử dụng được các thể loại thơ, đặc biệt thơ trào lộng.

Vẻ vang báo chí cách mạng địa đầu phương Nam - Bài 2: Những nhà báo trung dũng

Báo chí cách mạng tỉnh Cà Mau - Bạc Liêu ghi nhận sự dũng cảm, mưu trí, kiên gan, sẵn sàng hy sinh tính mạng của bao thế hệ nhà báo trong mưa bom bão đạn để làm tròn sứ mệnh thiêng liêng của “người lính đi đầu” trên mặt trận tư tưởng - văn hoá, cả trong thời chiến và thời bình. Nhiều người trong số họ đã anh dũng ngã xuống, hiến dâng đời mình cho độc lập, tự do của quê hương, đất nước.

Vẻ vang báo chí cách mạng địa đầu phương Nam

Trong suốt quá trình hình thành và phát triển 100 năm Báo chí Cách mạng Việt Nam, Báo chí Cách mạng Cà Mau và Bạc Liêu không thể tách rời với lịch sử Ðảng bộ tỉnh của 2 địa phương - đó là khẳng định của Nhà báo Nguyễn Duy Hoàng, Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam tỉnh Bạc Liêu. Nhìn về quá khứ, “cây đại thụ” của làng báo Cà Mau - Bạc Liêu, Nhà báo lão thành Phạm Văn Tri (Bảy Minh), nguyên Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam tỉnh Cà Mau, cho rằng, trên vùng đất ở thời kỳ làng nước còn hoang sơ, con người thưa thớt, song công việc làm báo nơi địa đầu phương Nam cũng đã được nhen nhóm, từng bước hình thành hoạt động báo chí chống kẻ thù cướp nước và bán nước.“Từ buổi bình minh cách mạng và trải qua các chặng đường đấu tranh, Báo chí Cách mạng Cà Mau - Bạc Liêu luôn hiện diện, sát cánh cùng Ðảng bộ và Nhân dân, trở thành lực lượng xung kích chiến đấu quên mình, vì mục tiêu, lý tưởng của Ðảng, của cách mạng”, Nhà báo lão thành Phạm Văn Tri khẳng định.

Số hoá để phát triển nông nghiệp bền vững - Bài cuối: Nhìn về tương lai đầy triển vọng

Những giải pháp và phương hướng từ ngành nông nghiệp liên tục được đề xuất, triển khai để thúc đẩy chuyển đổi số một cách nhanh chóng, mạnh mẽ, hướng tới mục tiêu phát triển nền nông nghiệp xanh, phát triển bền vững.

Số hoá để phát triển nông nghiệp bền vững - Bài 2: Bài toán cân não

Câu chuyện chuyển đổi số trong nông nghiệp Cà Mau không chỉ là hành trình số hoá những ao tôm, thửa ruộng, mà là quá trình “số hoá tư duy”, điều này không dễ dàng, khi thói quen canh tác thủ công, truyền thống đã ăn sâu vào máu thịt của người nông dân bao đời.

Số hoá để phát triển nông nghiệp bền vững

Theo “Kế hoạch thực hiện Nghị quyết số 57-NQ/TW của Bộ Chính trị về đột phá phát triển khoa học, công nghệ, đổi mới sáng tạo và chuyển đổi số quốc gia”, Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn (nay là Bộ Nông nghiệp và Môi trường) đã chỉ đạo các tỉnh, thành phố tích cực phát huy thế mạnh, khắc phục hạn chế trong số hoá nông nghiệp và môi trường. Mục tiêu là xây dựng nền nông nghiệp thông minh, an toàn, hội nhập quốc tế, thích ứng với biến đổi khí hậu và nâng cao giá trị gia tăng.

"Chiếc nôi chung" thương nhớ, tự hào - Bài cuối: “Quê chúng ta Cà Mau”

Những ngày này, tỉnh Cà Mau và tỉnh Bạc Liêu đang tập trung khẩn trương cho công tác chuẩn bị hợp nhất thành tỉnh Cà Mau mới - một phiên bản được nâng cấp toàn diện, đầy kỳ vọng của Minh Hải xưa. Cà Mau - Bạc Liêu lại chung một mái nhà, một chiếc nôi với trọn vẹn những nghĩa tình, những khát vọng phát triển lớn lao, với sức vóc mạnh mẽ, thế và lực vững vàng ở địa đầu cực Nam Tổ quốc.

"Chiếc nôi chung" thương nhớ, tự hào

Khi chủ trương hợp nhất tỉnh Cà Mau và Bạc Liêu thành tỉnh Cà Mau được công bố và thông tin rộng rãi, có một điều kỳ lạ đã diễn ra. Không có sự nuối tiếc, không hề âu lo, mà trái lại, đó là sự hào hứng, phấn chấn và đồng thuận cao độ của Nhân dân 2 tỉnh. Vậy là Cà Mau - Bạc Liêu lại về chung một mái nhà, chung một khát vọng, cộng hưởng và nhân lên sức mạnh, niềm tin để cùng nhau xây dựng vùng đất phía địa đầu cực Nam Tổ quốc bừng sáng trong kỷ nguyên vươn mình của dân tộc.

"Chiếc nôi chung" thương nhớ, tự hào - Bài 2: Chặng đường 20 năm lịch sử

Tỉnh Minh Hải tồn tại trong 20 năm, từ 1976 đến hết năm 1996, vượt qua nhiều thách thức, trở ngại, kể cả những thời khắc hết sức gian khó để hoàn thành trọn vẹn sứ mệnh lịch sử với những thành tựu hết sức to lớn, đặt nền tảng vững chắc cho đà ổn định, phát triển của 2 tỉnh Cà Mau và Bạc Liêu, về sau này.