Ngày ấy, mỗi khi gió bấc lặng lẽ trở về Xóm Lung yên tĩnh là ông nội tôi lại ra bờ sông ngồi lặng nhìn hoàng hôn buông mình xuống rặng dừa nước mọc ven sông. Từ sóng nước lăn tăn, tôi thấy một nỗi buồn giăng kín trong đôi mắt cỗi cằn, heo hắt ấy.
Có khi, vai ông tôi run lên bần bật, không phải vì lạnh mà do nỗi đau gặm nhấm tâm hồn già cỗi đang nén thành tiếng khóc lặng thầm. Dường như ông đang cố giả vờ “đồng lõa” với việc mọi người che giấu mình căn bệnh ung thư quái ác và cũng rõ đằng sau sự chăm sóc, ân cần hơn thường lệ là những dòng nước mắt khi nức nở, khi nghẹn ngào của tất cả người thân. Ông tôi có tạng người thấp bé, bình thường số ký của ông chẳng lên nỗi 50, cho đến khi bệnh phổi hành hạ từng giờ, ông càng nhỏ thó và bị lọt thỏm trong bộ đồ Pijama rộng thùng thình. Nhìn ông như thế, bà tôi chỉ biết ra sau hè mếu máo.

Lúc còn khỏe mạnh, cứ chập tối hay sáng sớm, ông lại lục đục bơi xuồng ra vuông đặt lú. Nhờ bàn tay chăm sóc của ông, mấy công vuông luôn sạch sẽ, con nước nào cua tôm cũng chạy đều đều. Đó là nguồn thu nhập để ông đi ma chay, cúng cơm, cưới hỏi của bà con thân tộc, từ đầu trên xóm dưới. Và đó cũng là nguồn mà ông cho bà tôi tiền mua thuốc thang khi nhức mỏi. Bây giờ, nhìn mảnh vuông của nội đầy rong rêu lêu phêu nổi, cha tôi lại nhắc câu mắng của ông ngày trước “có mấy công vuông mà coi sóc cũng không xong, để năn tượng mọc đầy, tôm tép sao mà sống nổi”, lúc ấy, mắt cha lại ngân ngấn nước…
Giờ mỗi khi về nhà, nhìn từng gốc cây đến tấc đất, tôi đều thấy bóng dáng của ông: lưng cong vòm xương xẩu, rắn rỏi giở từng cục đất đắp hai bên be cống; trong tiết trời nóng thiêu đốt, nước da nâu nhễ nhại mồ hôi, hì hục dưới bờ sông đóng lại bực cầu để tôi leo lên leo xuống không bị té. Ngồi ăn con cá khô phi mẹ nướng, có miếng ớt nào đâu mà tôi lại nước mắt ngắn dài, tôi nhớ nội, nhớ khoảng thời gian mình bệnh nặng, mẹ cha mải lo đi kiếm tiền, ở nhà không còn ai, nội đem qua mấy con khô đang phơi vẫn còn ướt, nướng lên chấm giấm đường để tôi ăn đỡ đói. Nhìn hàng dừa nước ủ rũ trong nắng chiều, tôi lại thấy nội vung tay chặt buồng dừa để dành bao lâu đang trĩu quả, chẻ ra từng trái, lấy muỗng nạo ruột cho tôi ăn - lúc đó, người tôi vẫn còn run, còn yếu ớt nên chẳng thể làm gì.
Cuộc đời này, ta không lường trước được điều gì sẽ xảy ra. Thế nên hãy nói những lời yêu thương với người ta yêu thương vì đó có thể là lần cuối cùng, ta được nhìn thấy họ.
Chiều nay, tôi lại ra bờ sông chỗ ông nội hay ngồi…
Trần Như Ý

Truyền hình







Xem thêm bình luận