ĐT: 0939.923988
Thứ sáu, 20-9-24 21:48:03
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Chốn cũ

Báo Cà Mau Thỉnh thoảng tôi thường thu xếp chút thời gian bận rộn của mình để quay về chốn cũ, trở lại những nơi ngập nắng, ngập gió để hong khô bao kỷ niệm một thời. Chốn cũ với tôi đó là con đường làng tràn ngập tiếng cười, với những chiếc lá tre bay bay trong chiều lộng gió và con đường đầy mùi thơm của cỏ dại, mùi của bùn đất, mùi của hương lúa chín ngào ngạt.

Ai cũng có một chốn để thương, để nhớ và để quay về...

Thỉnh thoảng tôi thường thu xếp chút thời gian bận rộn của mình để quay về chốn cũ, trở lại những nơi ngập nắng, ngập gió để hong khô bao kỷ niệm một thời. Chốn cũ với tôi đó là con đường làng tràn ngập tiếng cười, với những chiếc lá tre bay bay trong chiều lộng gió và con đường đầy mùi thơm của cỏ dại, mùi của bùn đất, mùi của hương lúa chín ngào ngạt.

Chốn cũ trong nỗi nhớ của tôi đó là hàng ổi phía sau nhà vươn mình trong nắng, lúc nào cũng rộn rã tiếng cười của trẻ nhỏ trong xóm. Ðó là những cánh hạc giấy được gấp khéo léo treo đầy lối đi.

Quê tôi là một vùng sông nước, ngày ngày có những con đò ì ạch chở khách sang sông. Và con sông như một dải lụa mềm mại, cứ ôm ấp chúng tôi vào lòng những buổi trưa hè nắng cháy. Tôi yêu sông lắm, nhớ thuở còn nhỏ, chúng tôi thường bắt chuồn chuồn cắn rốn, đu mình trên cây chuối để tập bơi. Con đường ngoằn ngoèo ra sông, có đôi lần làm chúng tôi trượt ngã. Nhưng ngã rồi lại đứng dậy để chạy tiếp quãng đường còn lại, sau đó thi nhau nhảy xuống sông, hoà mình vào dòng nước mát rượi.

Chốn cũ, nơi ấy có những gốc cây, hòn đá mà tôi cùng vài đứa bạn chăn bò, chơi trò nghịch ngợm, đó là khắc tên nhau trên đá, kèm theo hàng loạt biểu tượng. Chúng tôi khắc hoạ những vụng dại ngây thơ một thuở. Và gốc cây, hòn đá ấy như một chứng nhân đã chứng kiến bao trò tinh nghịch của chúng tôi. Bao hình vẽ bướm, chim, cùng bao trái tim gắn với cái tên như muốn nhảy múa. Và theo thời gian, mưa, gió cứ nhạt nhoà dần.

Chốn cũ còn là nơi ngày ngày chúng tôi nắm tay nhau đến trường. Nhịp cầu tre lắt lẻo theo mỗi bước chân tôi qua. Chúng tôi chơi với nhau thân thiết từ khi còn bé xíu. Và bóng dáng liêu xiêu của bao đứa bạn đi trên chiếc cầu tre ngày nào còn in đậm mãi trong trái tim tôi. Thích thú nhất là những buổi trưa hè trốn ngủ, chúng tôi lại men ra bờ sông, cặm cụi tìm kiếm những hạt giống hoa về gieo trồng trong những chiếc chậu.

Về chốn cũ, tim tôi không khỏi hồi hộp khi bước qua cánh cổng trường làng. Nơi đó gắn bó suốt một thời của tuổi thơ tôi. Bao trò chơi, bao lần không thuộc bài cứ hiện về trong tôi mãi. Những lúc tan trường, gặp phải cơn mưa bất chợt làm lấm lem từng trang sách. Bao con chữ, nét bút cứ nhoè mực ra. Về đến nhà, sẵn bếp lửa của mẹ, tôi hong khô từng trang vở, cặp, nón. Ðến lớp, cô giáo kiểm tra bài cũ, nhìn những dòng mực nhoè đầy vở, mắt cô bỗng rưng rưng vì thương học trò nghèo.

Về chốn cũ, mở chiếc rương đã mai một theo thời gian, tôi cầm quyển nhật ký ngày nào. Quyển nhật ký không còn mới nữa, từng cánh phượng vỹ nằm chênh chao trong trang vở như nhắc nhở bao kỷ niệm của tuổi học trò. Rồi bãi đất trống đầu làng, đó là nơi chúng tôi thường chơi nhảy dây, đá bóng vào những chiều tan học. Hàng thông già là nơi chúng tôi thường dừng chân để trèo lên bắt mấy tổ chim ri, chim sẻ mang về trong niềm vui chiến thắng.

Về chốn cũ, tôi nhặt nhạnh những vần thơ ngày ấy đã vùi vào quên lãng. Những vần thơ dễ thương của buổi ban đầu mới biết yêu. Cô bạn cùng lớp ngày nào đã sang sông lấy chồng. Và bụi tre, giếng nước đầu làng cứ mải miết già nua theo dòng thời gian. Bao lớp rêu phong trên mái ngói, bao nếp nhăn trên gương mặt những người đàn bà lầm lũi nơi chốn ấy, cứ gieo vào lòng tôi một nỗi thương cảm vô ngần.

Chốn cũ còn là nơi mà ngày xa xưa ấy chúng tôi thường có thói quen nhặt nhạnh những hoa khế, hoa chanh để cài đầu. Và ngồi tụm năm, tụm bảy để quan sát lũ nhện đang giăng tơ bắt mồi dưới trời nắng oi ả. Sau vườn nhà tôi có cây rơm, đó là thiên đường để lũ gà mái nhảy ổ, đẻ ra những quả trứng hồng. Ðó còn là nơi tôi lén mẹ khóc thút thít khi bị điểm kém và ngắm nhìn từng đợt khói lam chiều giăng mắc trên luỹ tre nhà ai.

Nét bình yên của chốn cũ cứ làm tôi thổn thức. Một thời của đói, nghèo với bữa cơm độn khoai, độn sắn hay tiếng cười giòn giã khi được mẹ đi chợ về mua khúc mía, gói bánh. Rồi cả bọn rủ nhau ra đám rơm sau vười nhai ngấu nghiến. Bởi chốn cũ là nơi mà những người tôi thương yêu luôn biết dắt díu nhau qua khỏi sự khốn khó.

Về chốn cũ, người xưa tuy không còn nữa, nhưng sao bao kỷ niệm cứ ùa về mãi trong tôi. Những kỷ niệm ngọt ngào đâu dễ gì quên./.

Võ Hoài Hương Giang

"Lửa thử vàng" - Câu chuyện truyền nhân gia tộc cải lương

Cải lương đi qua thời hoàng kim, nhưng truyền nhân các gia tộc cải lương chưa bao giờ tắt ngọn lửa đam mê và niềm khao khát viết tiếp chặng đường nghệ thuật của cha ông đã gầy dựng.

Cảm xúc dẫn lối

Từ nhỏ, Nguyễn Hoàng Giang đã yêu thích nghệ thuật. Cơ duyên đưa anh đến với nhiếp ảnh bắt đầu từ tình yêu dành cho cái đẹp và nghệ thuật. Thế nên, tuy từng có 20 năm gắn bó với Hà Nội, nhưng mảnh đất Hội An đậm chất nghệ thuật lại chính là động cơ thôi thúc, khiến anh quyết định chuyển vào nơi này định cư. Ðến nay, khi đã là chủ một công ty du lịch và sở hữu chuỗi khách sạn, nhà hàng, dù bận rộn, anh vẫn dành thời gian cho nhiếp ảnh.

Dâng hương Tổ nghiệp Sân khấu

Suốt 13 năm qua, Ngày Sân khấu Việt Nam cũng là ngày hướng về Tổ nghiệp của những người hoạt động lĩnh vực sân khấu. Ngày Giỗ Tổ là dịp để những người hoạt động trong lĩnh vực sân khấu cùng nhau nhắc nhớ về thế hệ tiền nhân đã có công sáng lập, gìn giữ loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống của dân tộc. Đồng thời cũng là cuộc họp mặt hâm nóng tình nghệ sĩ, tạo sự gắn kết, cùng động viên nhau phấn đấu để mang những cái hay, cái đẹp phục vụ công chúng.

Còn đó những cánh chim không mỏi

Nghe tôi có ý định tìm một địa điểm lý tưởng để khám phá, thưởng thức các loại hình nghệ thuật truyền thống tại mảnh đất được mệnh danh là “thành phố đáng sống”, một người anh đồng nghiệp đang công tác tại Ðài Phát thanh - Truyền hình Ðà Nẵng giới thiệu ngay Nhà hát tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh. Vậy rồi, qua vài lời kết nối nhiệt tình, NSƯT Trần Ngọc Tuấn, Giám đốc Nhà hát, liền đích thân mời đoàn văn nghệ sĩ Cà Mau đến xem một suất diễn trong ngày gần nhất.

Nối dài tình yêu nước bằng nghệ thuật

Nghệ thuật kết nối quá khứ và hiện tại, là phương tiện giúp gìn giữ, lưu truyền và phát huy văn hoá dân tộc. Với ý nghĩa ấy, các bạn trẻ tại Cà Mau, bằng hoạt động nghệ thuật, đã góp phần lan toả, nhân lên tình yêu quê hương, đất nước trong những người trẻ và cộng đồng.

Ấm áp chương trình nghệ thuật “Tình ca Đất Mũi”

Nhằm tôn vinh Âm nhạc Việt Nam nói chung, Âm nhạc Cà Mau nói riêng, thể hiện sự tri ân đối với các tác giả có nhiều cống hiến cho sự nghiệp âm nhạc tỉnh nhà. Tối 3/9, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh đã diễn ra Chương trình nghệ thuật chào mừng kỷ niệm lần thứ 15 Ngày Âm nhạc Việt Nam với chủ đề :“Tình ca Đất Mũi”. Chương trình do Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch cùng với Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh phối hợp tổ chức.

Sắc màu miền Tây đến với Huế

Những năm qua, mỹ thuật đồng bằng sông Cửu Long (ÐBSCL) có bước phát triển mạnh, tạo được tiếng vang trong khu vực, các vùng miền trong và cả ngoài nước. Câu lạc bộ (CLB) "Sắc màu miền Tây ART" đã có 4 cuộc triển lãm tại Hội Mỹ thuật TP Hồ Chí Minh và Hà Nội từ năm 2019-2023.

Khám phá cùng nhiếp ảnh

Nghệ sĩ Nhiếp ảnh (NSNA) Lê Minh Vũ (Quyên Vũ) sinh năm 1974, tại tỉnh Tiền Giang, hiện sinh hoạt tại Hội NSNA Việt Nam, Chi hội Tiền Giang.

Sắc màu văn hoá địa phương hoà quyện trong từng bài ca, điệu múa

Đạo diễn Nguyễn Tiến Dương, Trưởng Ban giám khảo Hội diễn Nghệ thuật quần chúng tỉnh Cà Mau lần thứ IX - 2024, đánh giá, một trong những điểm nổi bật của hội diễn là những sắc màu văn hoá của địa phương hoà quyện trong các bài hát, điệu múa, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn. So với những hội diễn trước, các đội đã có nhiều sự tiến bộ về ca, múa, âm nhạc và trang phục.

Cho chữ mùa Vu lan

Tôi gặp thầy đang cho chữ tại một góc nhỏ trong khuôn viên chùa Thiền Lâm, phường Tân Thành, TP Cà Mau, vào ngày chùa tổ chức lễ Vu lan. Mặc dù bút trên tay đang nắn nót, mắt chăm chú vào con chữ, nhưng được vài nét, khi ngẩng lên chấm mực là thầy nhanh miệng mời gọi mọi người đang đứng túm tụm gần đó: “Viết mấy câu tặng cha mẹ đi chị (cô, chú, anh, em...) ơi!”; “Lại chú cho chữ cầu sức khoẻ, học giỏi nè các con!”; “Cầu tài lộc, sức khoẻ, vạn sự như ý nè anh chị em, cô bác ơi!”... Và bao giờ sau những câu mời gọi, thầy cũng nhấn mạnh “tặng chữ hoàn toàn miễn phí” để khách khỏi đắn đo.