ĐT: 0939.923988
Thứ sáu, 20-9-24 23:25:24
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Ðọc “Ảo sợ” của Nguyễn Trí: Có quả, có nhân

Báo Cà Mau dường như cuộc đời của các nhân vật trong những truyện ngắn của Nguyễn Trí đều có số phận truân chuyên, kinh qua hầu hết những sướng khổ của đời người, khi thì "lên voi", lúc "xuống chó", lúc nghèo đến cùng cực, khi thì giàu ngất trời, lúc thì tột đỉnh vinh hoa, lúc lại sa chân xuống đáy vực.

"Tiểu sử" về tác giả Nguyễn Trí được giới thiệu bằng những dòng sau: Từng qua các nghề: đãi vàng, đá quý, khai thác trầm hương, chặt củi đốt than, nấu đường lậu, cưa kéo... Dạy Anh văn hợp đồng được bảy năm, làm đồ tể chừng đó năm nữa, nghĩa là vừa dạy học vừa làm đồ tể. Sau đó lên TP Hồ Chí Minh chạy xe ôm ở bến Bạch Ðằng vài năm. Về Ðồng Nai làm công nhân đến tháng 12/2012, thì nghỉ việc vì có tuổi. Ðang ở nhà "kẻ chân mày cho vợ". Có lẽ chính vì cuộc đời với những thăng trầm, dâu bể thế kia nên trong tác phẩm của Nguyễn Trí ngồn ngộn những số phận, những cuộc đời với đủ các cung bậc thăng trầm, bể dâu qua 18 truyện ngắn trong tập truyện "Ảo sợ" với những câu chuyện rất đời và "rất nặng".

Nặng - bởi dường như cuộc đời của các nhân vật trong những truyện ngắn của Nguyễn Trí đều có số phận truân chuyên, kinh qua hầu hết những sướng khổ của đời người, khi thì "lên voi", lúc "xuống chó", lúc nghèo đến cùng cực, khi thì giàu ngất trời, lúc thì tột đỉnh vinh hoa, lúc lại sa chân xuống đáy vực, nhất là cái kết của cuộc đời họ gần đúng là "quả" (đắng hoặc ngọt) từ những cái nhân mà họ đã gieo trong quá khứ, dẫu có khi muộn nhưng nhân - quả là điều có thể thấy rõ ràng nhất khi đọc các truyện ngắn của Nguyễn Trí.

"Nhà má Năm, tuy lá dừa nước trên mái, nhưng rộng rãi, không rộng làm sao bắp đậu mỗi vụ cả chục tấn có chỗ yên thân trước khi tống ra thị trường. Sau nhà một ao cá ba trăm mét vuông, đủ rô phi, trắm cỏ, chép trắng, chép hồng. Má không bán một con, chỉ để dụng trong nhà, tiệc tùng này nọ. Lắm hôm phải ra chợ mua thêm, vì ngày nào nhà má cũng có bạn nhậu của hai thằng con đến chơi, thằng nào cũng gọi má ơi, má à thân ái còn hơn mẹ ruột. Nói chung con không đẻ vô thiên lủng, trong đó có Oai" (Quả báo).

Vậy mà đùng một cái, chỉ một cơn gió xoáy thốc qua, người phụ nữ ấy trắng tay và những đứa con nuôi có đứa quay mặt, có đứa vét đến hết đồng tiền cuối cùng của mình để giúp má nuôi qua cơn khốn khó. Nhân vật Oai không những quay lưng, mà còn nhẫn tâm để cho vợ nặng nhẹ với người đã cưu mang, yêu thương mình. Không biết có phải là quả báo hay không nhưng nhiều năm sau đó, dù sống trong cảnh sang giàu nhưng hai đứa con của Oai đều lâm vào cảnh sống dở, chết dở với cảnh nghiện ngập, chơi bời, còn Oai thì mắc bệnh kinh niên không thể chữa dứt.

Hay như gia đình nghèo rớt mồng tơi, không có tới một mẩu đất chọi chim, may nhờ được chủ lò mổ thương tình nhận vào làm, rồi kết thông gia với ông chủ lò mổ, sau đó hưởng trọn gia tài sau khi cha con ông chủ lò mổ qua đời. Họ phất lên như diều gặp gió nhờ mua bán, giết mổ trâu bò sắp chết, bắt trộm… Họ không nề hà làm bất cứ chuyện gì, dẫu có xấu xa để kiếm tiền cứ như thể bù lại cho những ngày khốn khó.

"Cả cô Tâm cũng làm một ly trước khi vung cái búa củ tỏi vào tâm tình của chú bò. Cô sợ ư? Vâng, sợ. Ðôi mắt của loài vật này vốn to, tròn và u buồn rất chi tội nghiệp. Khi cô Tâm xách vàm mũi giơ lên cao, biết chết nên nước mắt chúng ròng chảy, chúng luôn ụm bò bị thiết trước khi đầu củ tỏi vô tâm tình. Quen tay và lạnh lùng như đá cục cỡ ông Tiền mà còn tu ừng ực trước khi vung dao vào cổ họng con bò. Ðể tránh cơn sợ hãi với nghề, họ dùng rượu làm bạn” (Nhãn tiền).

Và chính vì rượu đã kéo cả gia đình trở lại với xuất phát điểm ban đầu, thậm chí thấp hơn khi người thì bị sét đánh, kẻ thì bị tù tội, người thì chết vì bệnh tật...

Mà thực ra, đó không chỉ là những câu chuyện về trả - vay, quả báo, nhãn tiền mà còn có cả những câu chuyện rưng rưng xúc động. Những câu chuyện mà khi đọc xong, ta không biết nên thương hay nên trách những nhân vật khi chính họ là người đã "gây nên" những điều ấy bởi nếu đặt bản thân mình vào vị trí của họ, có lẽ, ta ít nhiều cũng sẽ hành động tương tự.

Ðó là người cha, người chồng vì sinh kế đành phải xa vợ, xa con chấp nhận vào rừng làm "thợ rừng" để rồi khi "quay lại suối Môn nhìn dòng chảy, chợt thấy bơ vơ và cô quạnh. Lại xách chai rượu và uống, nhưng chả có chi buồn hơn uống rượu một mình. Ngả người ra đất, nhưng cả trời xanh Trình cũng không thấy bởi cây rừng che khuất. Anh nhắm mắt và lặng lẽ hát ca, lặng lẽ nhớ... cứ yên như vậy cho đến khi có tiếng cú rúc lên báo hiệu ngày đã tàn... Ngắn hay dài với mười hai ngày Trình ở lại rừng? Ai mà biết. Nhưng chắc chắn là nó phải qua, vì ngày tháng nào mà chẳng qua. Và một hôm kia Trình lắng tai nghe có tiếng u u, ù ù, rồi ì ì. Anh vẫn lặng yên lắng nghe... Nhưng rõ nhất là tiếng của lòng anh. Nó thổn thức rồi nức nở. Nhưng Trình đâu có khóc” (Trên đồi đất đỏ).

Hay như một người mẹ trẻ vừa bị mất con lại bị chồng bỏ, bầu ngực còn căng tràn, ứ sữa thì gặp được một người mẹ khác đang tìm người giữ con để đi làm ăn xa. Như cá nước gặp nhau, hai người mẹ ấy "hợp tác" với nhau, một người có được một công việc cho nguôi ngoai nỗi đau mất con, một người có cơ hội ra nước ngoài phát triển sự nghiệp.

Gần 3 năm sau, trong những lần về thăm nhà, "người mẹ sự nghiệp" thấy... không ổn khi đứa con mà mình đứt ruột đẻ ra không còn nhận ra mình là ai, thế là "giải pháp" đuổi việc được đưa ra. Cùng đường, người mẹ "vú nuôi" kia đã "bắt cóc" đứa trẻ mà mình đã chăm sóc bấy lâu nay để rồi bị bắt lại nhưng những người chứng kiến sự việc từ đầu tới đuôi cũng chắc lưỡi: "Con Loan quăng con cho con Hiền, con nít ai chăm sóc kỹ, gần bên là nó theo ngay, lại thêm cái bình sữa đầy ặp. Con Hiền nuôi thằng nhỏ gần ba năm, tình như ruột thịt, nó không chồng, không con... Máu của thằng Phong toàn sữa con Hiền, bây giờ nghĩ tội nghiệp không?”(Trời cao đất thấp)

Ừ, tội không, những thân phận con người?!!

Ngọc Lợi

"Lửa thử vàng" - Câu chuyện truyền nhân gia tộc cải lương

Cải lương đi qua thời hoàng kim, nhưng truyền nhân các gia tộc cải lương chưa bao giờ tắt ngọn lửa đam mê và niềm khao khát viết tiếp chặng đường nghệ thuật của cha ông đã gầy dựng.

Cảm xúc dẫn lối

Từ nhỏ, Nguyễn Hoàng Giang đã yêu thích nghệ thuật. Cơ duyên đưa anh đến với nhiếp ảnh bắt đầu từ tình yêu dành cho cái đẹp và nghệ thuật. Thế nên, tuy từng có 20 năm gắn bó với Hà Nội, nhưng mảnh đất Hội An đậm chất nghệ thuật lại chính là động cơ thôi thúc, khiến anh quyết định chuyển vào nơi này định cư. Ðến nay, khi đã là chủ một công ty du lịch và sở hữu chuỗi khách sạn, nhà hàng, dù bận rộn, anh vẫn dành thời gian cho nhiếp ảnh.

Dâng hương Tổ nghiệp Sân khấu

Suốt 13 năm qua, Ngày Sân khấu Việt Nam cũng là ngày hướng về Tổ nghiệp của những người hoạt động lĩnh vực sân khấu. Ngày Giỗ Tổ là dịp để những người hoạt động trong lĩnh vực sân khấu cùng nhau nhắc nhớ về thế hệ tiền nhân đã có công sáng lập, gìn giữ loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống của dân tộc. Đồng thời cũng là cuộc họp mặt hâm nóng tình nghệ sĩ, tạo sự gắn kết, cùng động viên nhau phấn đấu để mang những cái hay, cái đẹp phục vụ công chúng.

Còn đó những cánh chim không mỏi

Nghe tôi có ý định tìm một địa điểm lý tưởng để khám phá, thưởng thức các loại hình nghệ thuật truyền thống tại mảnh đất được mệnh danh là “thành phố đáng sống”, một người anh đồng nghiệp đang công tác tại Ðài Phát thanh - Truyền hình Ðà Nẵng giới thiệu ngay Nhà hát tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh. Vậy rồi, qua vài lời kết nối nhiệt tình, NSƯT Trần Ngọc Tuấn, Giám đốc Nhà hát, liền đích thân mời đoàn văn nghệ sĩ Cà Mau đến xem một suất diễn trong ngày gần nhất.

Nối dài tình yêu nước bằng nghệ thuật

Nghệ thuật kết nối quá khứ và hiện tại, là phương tiện giúp gìn giữ, lưu truyền và phát huy văn hoá dân tộc. Với ý nghĩa ấy, các bạn trẻ tại Cà Mau, bằng hoạt động nghệ thuật, đã góp phần lan toả, nhân lên tình yêu quê hương, đất nước trong những người trẻ và cộng đồng.

Ấm áp chương trình nghệ thuật “Tình ca Đất Mũi”

Nhằm tôn vinh Âm nhạc Việt Nam nói chung, Âm nhạc Cà Mau nói riêng, thể hiện sự tri ân đối với các tác giả có nhiều cống hiến cho sự nghiệp âm nhạc tỉnh nhà. Tối 3/9, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh đã diễn ra Chương trình nghệ thuật chào mừng kỷ niệm lần thứ 15 Ngày Âm nhạc Việt Nam với chủ đề :“Tình ca Đất Mũi”. Chương trình do Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch cùng với Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh phối hợp tổ chức.

Sắc màu miền Tây đến với Huế

Những năm qua, mỹ thuật đồng bằng sông Cửu Long (ÐBSCL) có bước phát triển mạnh, tạo được tiếng vang trong khu vực, các vùng miền trong và cả ngoài nước. Câu lạc bộ (CLB) "Sắc màu miền Tây ART" đã có 4 cuộc triển lãm tại Hội Mỹ thuật TP Hồ Chí Minh và Hà Nội từ năm 2019-2023.

Khám phá cùng nhiếp ảnh

Nghệ sĩ Nhiếp ảnh (NSNA) Lê Minh Vũ (Quyên Vũ) sinh năm 1974, tại tỉnh Tiền Giang, hiện sinh hoạt tại Hội NSNA Việt Nam, Chi hội Tiền Giang.

Sắc màu văn hoá địa phương hoà quyện trong từng bài ca, điệu múa

Đạo diễn Nguyễn Tiến Dương, Trưởng Ban giám khảo Hội diễn Nghệ thuật quần chúng tỉnh Cà Mau lần thứ IX - 2024, đánh giá, một trong những điểm nổi bật của hội diễn là những sắc màu văn hoá của địa phương hoà quyện trong các bài hát, điệu múa, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn. So với những hội diễn trước, các đội đã có nhiều sự tiến bộ về ca, múa, âm nhạc và trang phục.

Cho chữ mùa Vu lan

Tôi gặp thầy đang cho chữ tại một góc nhỏ trong khuôn viên chùa Thiền Lâm, phường Tân Thành, TP Cà Mau, vào ngày chùa tổ chức lễ Vu lan. Mặc dù bút trên tay đang nắn nót, mắt chăm chú vào con chữ, nhưng được vài nét, khi ngẩng lên chấm mực là thầy nhanh miệng mời gọi mọi người đang đứng túm tụm gần đó: “Viết mấy câu tặng cha mẹ đi chị (cô, chú, anh, em...) ơi!”; “Lại chú cho chữ cầu sức khoẻ, học giỏi nè các con!”; “Cầu tài lộc, sức khoẻ, vạn sự như ý nè anh chị em, cô bác ơi!”... Và bao giờ sau những câu mời gọi, thầy cũng nhấn mạnh “tặng chữ hoàn toàn miễn phí” để khách khỏi đắn đo.