ĐT: 0939.923988
Thứ hai, 9-6-25 21:21:39
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Ðọc “còn nhớ nhau không” của Lê Minh Hà: Mùa xuân của một miền ký ức

Báo Cà Mau Có một nhà văn từng nói: “Tản văn gần như là một loại hình phi hư cấu. Hầu hết những người cầm bút trong đời thể nào cũng có những giây phút đụng chạm đến thể loại này. Thế nhưng, để có được một giọng điệu riêng cho tản văn thì có thể nói vô cùng hiếm hoi”. Và có lẽ tác giả Lê Minh Hà là một trong những “sự hiếm hoi” ấy khi đã tìm ra được giọng điệu riêng của mình qua tập sách “Còn nhớ nhau không”.

Có một nhà văn từng nói: “Tản văn gần như là một loại hình phi hư cấu. Hầu hết những người cầm bút trong đời thể nào cũng có những giây phút đụng chạm đến thể loại này. Thế nhưng, để có được một giọng điệu riêng cho tản văn thì có thể nói vô cùng hiếm hoi”. Và có lẽ tác giả Lê Minh Hà là một trong những “sự hiếm hoi” ấy khi đã tìm ra được giọng điệu riêng của mình qua tập sách “Còn nhớ nhau không”.

“Còn nhớ nhau không” gồm những bài tản văn được viết về thời tản cư qua góc nhìn của một đứa bé gái. Giờ, đứa bé gái ấy đã là một thiếu phụ, khi nghe một người bạn nói rằng: “Chưa ai viết về tuổi nhỏ hoang mang của chúng mình” đã cầm bút lên - và viết, bởi: “Chị ạ, đôi vai ngang của chị lúc cúi xuống tết cái mũ rơm cho em, cánh đồng chân rạ chiều sương ngày cuối năm ngoài liếp cửa, em không muốn nhớ, nhưng chẳng biết làm cách nào để quên”.

 Ðó là nỗi nhớ mang dáng hình của những bắp ngô non, của đồng chiều cuống rạ, của dòng sông, của chái bếp được bà dựng vội trong thời tản cư, của những món bánh, thức quà… thòm thèm trên đầu lưỡi; của những giấc mơ con về hàng phượng già nơi thủ đô, những cây kem tê lạnh nơi đầu lưỡi và “từ sự sống thực của một con bé con hay từ những câu chuyện rầm rì không đầu không cuối của mấy bà già đũng quần khai sực bên đống lửa khơi giữa nhà ngày tháng Chạp rét nẻ gót chân”. (Lạc loài ư? Không!)

Mỗi bài tản văn trong tập sách là những miêu tả sống động với những hình ảnh và cảm xúc chân thực, khi thì tả về đàn gà của bà với con gà già quắt queo nhưng người bà nhất quyết không chịu làm thịt, bởi đơn giản con gà già ấy đã cùng gia đình trải qua biết bao cuộc tản cư. Trong thời khốn khó, các món ăn được người phụ nữ tìm mọi cách “biến hoá” sao cho thành những món vừa miệng chồng, con, người thân, là những buổi đi bắt ốc cùng đám bạn… đã khiến những bất trắc, bấp bênh trong cuộc tản cư trở nên “mềm mại” hơn rất nhiều, nhất là qua đôi mắt của một đứa trẻ. “Trẻ nhà quê rời vở rời bút ra là lăn lưng vào việc nhà.

Tôi thì chỉ buồn chân buồn tay làm theo chúng nó. Vậy mà những công việc ti toa tập tọng làm từ hồi bảy, tám tuổi ấy, không ngờ, rất nhiều năm sau này đã quên đủ thứ hay ho từng trải rồi, vẫn nhớ. Nhớ và biết, chỉ có đôi ba năm ấy thôi mà hoá ra trong con người mình phố xá một đời có tới nửa phần quê muốn điêu trác mà không xong”. (Thì cũng là chơi)

Không thể quên - nên những trang văn của “đứa bé gái giờ đã thành thiếu phụ” đong đầy những niềm thương và nỗi nhớ. Ðó không phải là cái nhớ day dứt, khắc khoải mà đó là miền nhớ miên man, đằm sâu như thể người rời quê ra phố thương nhớ mớ cây trái, đàn vịt, mái hiên, góc bưởi, đụn rơm quanh nhà… bởi đơn giản đó là một phần của ký ức, của những gì ta đã gắn bó và trải qua.

“Loay hoay nhớ thế này, những người trẻ tuổi sẽ mắng mình già xơ, già chát mất. Rồi cũng sẽ đến ngày họ hiểu ra thôi, có những tháng ngày đi qua, biết nhớ nó là biết mình còn đang lớn. Ừ, đang, hẳn vậy, nhưng đôi khi hồ nghi tự hỏi. Những năm tháng dài suốt cái thời đẹp nhất đời người ấy, những năm tháng đạn bom đứa trẻ bất an theo những lo sợ và hy vọng của người lớn, sống qua rồi, có thật đáng gì không?”. (Quà đường sơ tán). Nhưng rồi, cũng chính tác giả đã trả lời cho câu hỏi ấy của mình: “Một chút gì để nhớ, để yêu thương thì ai cũng có. Cái chút gì đó luôn luôn là của nả đáng giá nhất đời người.

Nghĩ vậy có hẳn là lạc lõng? Hay là lạc điệu? Có đến nỗi lạc loài không?

Có lẽ nhận ra điều đó sớm thì cũng chỉ tội nợ là người già sớm.

Thôi. Kệ.

Sau tháng Chạp là tháng Giêng.

Là xuân”. (Lạc loài ư? Không!)

Là mùa xuân của một miền ký ức, của một thời trong tâm thức, mấy ai có thể quên?./.

Bài và ảnh: Ngọc Lợi

Sống chậm, nhẫn hơn cùng nhiếp ảnh

Tay máy nữ Bảo Huy tên thật là Lê Thị Thu Thuỷ, sinh năm 1973, quê tỉnh Quảng Nam, hiện sinh hoạt tại Câu lạc bộ (CLB) Nhiếp ảnh nghệ thuật Sông Hàn (Ðà Nẵng).

Ca khúc cách mạng hút khán giả trẻ

Góp công lớn khiến các ca khúc cách mạng Việt Nam “sống lại lần nữa cùng thời đại” chính là sự kiện lễ diễu binh dịp kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) vừa qua.

Cà Mau tạo ấn tượng đẹp tại Hội thi Tiếng hát Người khuyết tật toàn quốc lần 3, năm 2025 khu vực phía Nam

Trong 2 ngày: 26 và 27/5, tại UBND quận Bình Thạnh (TP Hồ Chí Minh), Hội Bảo trợ Người khuyết tật và Trẻ mồ côi Việt Nam chủ trì phối hợp với Bộ Văn hoá - Thể thao và Du lịch tổ chức Hội thi Tiếng hát Người khuyết tật toàn quốc lần thứ 3, năm 2025 - khu vực phía Nam với chủ đề “Tiếng hát từ trái tim”.

Lý Hải: “Gia đình luôn là điểm tựa vĩnh cửu"

Chứng kiến nhiều câu chuyện gia đình trong cuộc sống hiện đại, nhịp sống hối hả, áp lực, thế nên Ðạo diễn Lý Hải mong muốn những bộ phim của mình sẽ là tấm gương phản chiếu mâu thuẫn giữa các thế hệ, để mọi người thấu hiểu nhau hơn, cùng tháo gỡ.

Sôi nổi hội thi Chúng em kể chuyện Bác Hồ

Nằm trong chuỗi hoạt động kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890-19/5/2025), từ ngày 22-23/05, Sở Văn hoá - Thể thao và Du lịch phối hợp Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh tổ chức Hội thi Chúng em kể chuyện Bác Hồ với chủ đề “Bác Hồ trong trái tim em”. Hội thi diễn ra tại Thư viện tỉnh Cà Mau.

Triển lãm ảnh “Trường Sa nhớ ơn Bác”

Kỷ niệm 135 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890-19/5/2025) và 70 năm ngày truyền thống Hải quân Nhân dân Việt Nam (7/5/1955-7/5/2025), được sự chỉ đạo của Hội Nhiếp ảnh TP Hồ Chí Minh, từ ngày 19-21/5/2025, tại Ðường Sách TP Hồ Chí Minh, toạ lạc trên đường Nguyễn Văn Bình, phường Bến Nghé, Quận 1, TP Hồ Chí Minh, diễn ra triển lãm ảnh "Trường Sa nhớ ơn Bác".

KHI CÀ MAU – BẠC LIÊU HỢP NHẤT

Ta lại về cùng chung một mái nhà Như hai anh em mừng ngày sum họp Không gian rộng mở cho tình người tình đất Mảnh đất cuối trời chảy suốt những dòng sông

Ði tìm nét đẹp cuộc sống

Yêu thích chụp ảnh từ khi còn trẻ, nhưng vì nhiều mối bận tâm, công việc, gia đình..., đến năm 2017, được người bạn tặng máy ảnh, chị Nguyễn Hồng Nhung mới bắt đầu bén duyên với bộ môn yêu thích bấy lâu. Năm 2019, sức khoẻ chị giảm sút, sau đó dịch Covid-19 hoành hành nên cuộc chơi cùng nhiếp ảnh đành gián đoạn mất 4 năm.

“Búp sen xanh” - Sách gối đầu của thế hệ măng non

Trong vô số tác phẩm văn học Việt Nam viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh, “Búp sen xanh” của Nhà văn Sơn Tùng là cuốn sách đặc biệt, cẩm nang xúc động về tuổi thơ, tuổi trẻ của Bác. "Búp sen xanh" là tiểu thuyết lịch sử đầu tiên về Bác Hồ, ra đời năm 1982. Qua ngôn ngữ bình dị, thấm đẫm tình yêu của Nhà văn Sơn Tùng, tác phẩm tái hiện đầy đủ nhất hành trình hình thành lý tưởng cứu nước của Nguyễn Tất Thành từ lúc còn là cậu bé Làng Sen đến ngày rời Bến Nhà Rồng ra đi tìm đường cứu nước, giải phóng dân tộc.

Ðạo diễn Nguyễn Phương Ðiền: "Khán giả càng khen, càng phải nâng cấp cách làm phim"

Ðạo diễn Nguyễn Phương Ðiền là cái tên không xa lạ với khán giả miền Tây. Anh "chuyên trị" dòng phim xưa với nhiều tác phẩm ăn khách như: "Lưới trời", "Tiếng sét trong mưa"...