ĐT: 0939.923988
Thứ bảy, 21-9-24 02:34:15
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Hẹn ngày nắng ấm…

Báo Cà Mau Thư xót xa nhìn con giấu kín nỗi nhớ thương ba trong lòng, nhưng lại hạnh phúc khi thấy con khôn lớn mỗi ngày. Thư nói sẽ phải sống khác đi, tập thích nghi với mất mát như con trẻ. Nhưng cũng sẽ bao dung để tha thứ lỗi lầm nếu ai đó quay trở lại. Tiễn Thư chiều mưa, tôi ao ước được gặp lại bạn trong một ngày nắng ấm…

Không nhớ đã hẹn nhau bao lâu, vậy mà đến tận khi những tờ lịch cuối cùng của năm được xé đi thì chúng tôi mới có dịp ngồi cùng nhau trong quán nhỏ. Lòng còn ngổn ngang bao nỗi lo toan, không giấu nổi sau nụ cười buồn man mác. Không gian trong quán tĩnh lặng nhưng đời sống ngoài kia vẫn tấp nập mưu sinh. Ðường phố chưa kịp trang trí xong, pa-nô, áp phích còn xiên xẹo. Cầu chưa xây xong, đường sá đào lên còn chưa kịp lấp. Thư đến muộn, bối rối và áy náy tặng tôi một bó cúc hoạ mi. Thư trẻ hơn tưởng tượng của tôi, bà mẹ một con hiện đại và sắc sảo. Chúng tôi ngồi nhâm nhi tách trà gừng cho ấm bụng và những câu chuyện được bắt đầu từ đó…

Chúng tôi quen nhau trên facebook. Mạng ảo nhưng gần gũi và đồng cảm. Tôi chỉ muốn cuộc gặp này có nhiều chuyện tếu táo để nói với nhau cho đỡ buồn. Nhưng vừa gặp tôi không được bao lâu Thư đã thản nhiên tháo chiếc mặt nạ của mình đặt ngay ngắn lên bàn. Bỏ mặc tôi ngồi xót xa tự hỏi tại sao tất cả những cô gái tháo mặt nạ trước tôi đều là những cô gái đẹp. Tôi đang tìm kiếm niềm vui nhưng xem ra thời tiết thật hợp để nói về những kỷ niệm buồn. Mưa rét khiến người ta thấy cần nhau hơn, vài lát gừng tươi không xua được cái lạnh se sắt lòng người.

Thư bảo nhìn mưa của năm tàn tháng cạn bao giờ cũng thấy bộn bề. Nó làm bạn nhớ đến những ngày hai mẹ con vật vã khổ sở với chiếc xe chết máy vì mưa ngập. Nhớ đến một buổi chiều mỏi mệt trở về sau những bế tắc của công việc, mở cửa thấy nước ngập lênh láng khắp nhà. Thằng nhỏ ngồi trên bậu cửa sổ thò chân qua song gỗ, miệng gặm bánh mì, thấy mẹ về la lên mừng rỡ. Hai mẹ con chuyển đồ đến khuya vẫn không xong, ngoài trời cơn mưa không chịu dứt, cứ ào ào tạt vào lòng người mẹ đơn thân. Thư bảo, không gì buồn bằng việc nằm ôm con giữa đêm mưa, nghe gió rít ngoài cửa kính thấy hoang mang, bất ổn. Dù đã từng mạnh mẽ đến mức nào thì những lúc như thế vẫn khao khát có người đàn ông bên cạnh. Ðể mỗi sáng mai thức dậy nghe tiếng dép lê loẹt xoẹt ngoài nhà, nghe mùi hương dậy lên từ căn bếp. Thậm chí Thư còn thấy nhớ cả tiếng bàn chải chà răng vọng ra từ nhà vệ sinh, nhớ mấy cọng tóc rụng vương trên chăn gối…

- Cậu biết không, suốt một năm qua sự kết nối duy nhất của anh ấy với mình là tiếng tin nhắn báo biến động tài khoản. Anh ấy không về thăm con mà chỉ gửi tiền đều đặn.

- Hai người đã ly hôn?

- Không ly hôn cũng chẳng hề cãi vã. Tự nhiên anh ấy biến mất. Cậu có tưởng tượng được không, biến mất như chưa từng tồn tại. Tớ không biết làm gì ngoài tự dằn vặt và oán trách cuộc đời.

Tôi không dám nhìn vào mắt Thư vì sợ sẽ gặp sương mù. Cảm tưởng như suốt một năm qua Thư lầm lũi trong câm lặng. Có bao nhiêu tâm tư không thể tỏ bày ứ đọng trong đôi mắt ấy. Thành phố cả triệu người chen chúc dưới kia mà những lúc buồn lại không có lấy một bờ vai để tựa. Tại sao trong lần gặp gỡ đầu tiên Thư đã vội mở lòng để tôi nhìn thấy tận cùng những vết thương? Tại sao Thư không giữ lấy cái vỏ bọc mạnh mẽ và kiêu hãnh như bạn đã từng bày ra trước thế giới này? Chắc có lẽ vì tôi chỉ là một người quen trên mạng, không có gì ràng buộc với đời thực của Thư. Sau cuộc gặp gỡ này, biết đâu sẽ chẳng có cơ hội ngồi bên nhau lần nữa. Tôi sẽ bận với những dự án làm sách mới. Thư bận chăm thằng nhỏ, bận chạy đua với chỉ tiêu từng tuần, từng quý.

Mưa cũng làm tôi nhớ đến những buổi chiều cuối năm còn ở quê nhà. Mưa bay lất phất, cái lạnh rít từ cánh đồng luồn qua cây lá rồi bủa vây lấy con người. Nhưng không đáng sợ bằng nỗi cô đơn trong lòng mỗi khi nghe ba mẹ cãi nhau. Dịp cuối năm là cái cớ để người lớn sinh sự với các khoản chi tiêu thiếu hụt trong năm. Mẹ luôn có một cuốn sổ, kín mít chữ và những ký hiệu nhì nhằng. Cột ghi số nợ bao giờ cũng dài hơn cột ghi các khoản thu vào. Mẹ ngồi cả tối tính xem một năm có bao nhiêu đám cưới? Ðám ma? Ðám giỗ? Mừng nhà mới? Ðám thôi nôi? Thăm người đau ốm? Nỗi lo cơm áo gạo tiền kéo dài từ mùa cũ khiến ba mẹ thêm già nua khắc khổ. Ðiều đó ám ảnh tôi đến mức cả quãng đời tuổi trẻ của mình phải co chân mà chạy để cố gắng vứt bỏ lại đói nghèo, buồn khổ nhưng dường như chúng vẫn đeo đẳng một cách mơ hồ. Tôi đã cố quên chúng đi nhưng trong một buổi chiều ảm đạm thế này thật khó mà không gợi nhớ. May mà Thư đã đưa tôi trở về thực tại bằng tiếng quẹt diêm hút thuốc.

- Cậu có nghĩ là anh ấy sẽ quay lại không?

- Cũng có thể. Nhưng chờ đợi trong mòn mỏi là thứ cảm giác chẳng dễ dàng gì. Mà nhà có trẻ con cậu vẫn cứ hút thuốc thế à?

Thư ngượng ngùng dụi tàn thuốc nhìn xa xôi ra bên ngoài cửa kính. Tôi muốn nói với Thư nhiều điều về hạnh phúc và tình yêu. Rằng có đôi khi chúng ta phải bất nhẫn chấp nhận cả những điều tưởng chừng như không thể. Người ta thường hỏi tôi tại sao vẫn chưa lập gia đình. Thực ra chẳng phải kén chọn gì, chỉ là sợ phải đối mặt với những rạn vỡ vô hình đang chực chờ đâu đó. Sợ cũng có ngày như Thư, sáng đi làm còn được chồng hôn má mà đến tối đợi mãi chẳng thấy chồng về. Nhìn quanh nhà không thấy gì xáo trộn. Quần áo, đồ đạc của chồng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Như mọi hôm, chồng chỉ mang theo cặp tài liệu, chùm chìa khoá riêng và chiếc xe máy cũ đi làm. Chồng thường là người ra khỏi nhà sau cùng, bao giờ cũng xếp lại ngay ngắn đống dép lộn xộn ngoài cửa. Hôm chồng bỏ đi mọi thứ vẫn cứ ngăn nắp thế. Như thể chồng chỉ đi đâu đó chưa kịp trở về nhà. Tuyệt nhiên không có dấu hiệu gì cho thấy sự ra đi này đã có chủ định từ lâu nên Thư có lý do để ngóng đợi.

Nhưng Thư ơi, bạn đâu có giấu được nỗi hoang mang trong đôi mắt sũng buồn. Một năm đủ dài để con người ta hoài nghi về mọi thứ. Cùng là phụ nữ tôi hiểu chứ, Thư đã sống những ngày bị bủa vây bởi cả trăm câu hỏi. Gia đình hỏi có chuyện gì hay sao mà biệt tăm biệt tích? Con trai hỏi ba đi công tác sao mãi chẳng thấy về? Thiên hạ hỏi sao lâu không thấy chồng đâu? Nhưng không xót xa bằng câu hỏi trong chính thâm tâm Thư vẫn bật thốt hằng ngày. Rằng tại sao bỗng nhiên chồng lại bỏ ra đi? Là anh ấy có bồ hay tại mình đã làm gì có lỗi? Một sự ra đi nhẹ tênh, gọn ghẽ đến vậy chỉ có thể đã được chuẩn bị từ lâu. Từ lâu là từ bao giờ? Thư bắt đầu ngồi lục tung từng ấy tháng năm sống bên nhau chỉ để tìm ra câu trả lời cho tháng ngày cạn kiệt.

Ngoài trời mưa càng ngày càng nặng hạt. Nhân viên của quán mang đến một phiếu thăm dò nhu cầu khách hàng, niềm nở nói:

- Hai chị bớt chút thời gian giúp em. Dựa vào nhu cầu của khách năm sau các chị đến đây sẽ có cơ hội thưởng thức các món ăn ngon ba miền. Còn có một điều thú vị khác nữa em nghĩ nhiều chị em phụ nữ rất thích. Ấy là dịch vụ xem tướng số, tử vi.

Thư ngẩng lên cười buồn hỏi:

- Liệu có xem được vì sao chồng bỏ mình đi không hả cưng?

Trong giây phút ấy tôi ước gì có thể ôm Thư. Ngay cả một cái ôm chân thành đối với tôi cũng khó tỏ bày. Vài vị khách đến rồi lại vội vã đi. Dường ai cũng phải chạy đua vất vả gấp rút cuối năm. Trong quán, người ta mang đến cho nhau những bản hợp đồng cuối cùng. Ở ngoài phố, đến bác xe ôm cũng có vẻ nóng lòng ngóng khách để kiếm thêm chút tiền thanh toán mớ hoá đơn dồn dập cuối năm đang chờ sẵn ở nhà. Tôi lúc nào cũng có kế hoạch riêng cho từng năm.

Giống như người nông dân chăm chỉ tích luỹ lương thực trong kho. Tôi học mẹ tính chắt chiu, lúc dư thừa để dành khi túng thiếu. Nhất là trong đời sống đầy biến động mỗi ngày, đâu ai biết trước được ngày mai rồi sẽ ra sao. Số tiền ít ỏi trong sổ tiết kiệm dành để mua bao nhiêu dự định. Nhưng đôi khi giật mình nhận ra số tiền đó chính là thứ thu được khi mình bán thời gian và sức khoẻ. Hậu quả của những đêm thức khuya, ăn ngủ thất thường khiến đầu tôi thường xuyên đau nhức. Ðến xương khớp cũng bắt đầu biểu tình đòi được chăm sóc, nghỉ ngơi. Và tâm hồn thì đang đòi quyền hạnh phúc. Ít ra là mong ngóng có một đứa con để chăm sóc giống như Thư.

Tiếng chuông đồng hồ quả lắc trong quán kêu vang. Thư nói đã sắp đến giờ đi đón con, thằng bé thích rúc vào áo mưa ôm chặt mẹ và luôn miệng nói "mình đi đến đoạn nào rồi mẹ?”. Nhờ vậy mà Thư thấy bớt cô đơn. Căn nhà luôn tràn ngập ánh nến, thằng nhỏ nói thắp lên cho ấm cúng. Nó dường như nhận ra sự vắng mặt của ba không giống như những chuyến công tác dài ngày khác nên biết thương mẹ nhiều hơn, lúc nào cũng muốn đưa đôi vai bé nhỏ để mẹ tựa vào. Thư xót xa nhìn con giấu kín nỗi nhớ thương ba trong lòng, nhưng lại hạnh phúc khi thấy con khôn lớn mỗi ngày. Thư nói sẽ phải sống khác đi, tập thích nghi với mất mát như con trẻ. Nhưng cũng sẽ bao dung để tha thứ lỗi lầm nếu ai đó quay trở lại. Tiễn Thư chiều mưa, tôi ao ước được gặp lại bạn trong một ngày nắng ấm…

Truyện ngắn của Vũ Thị Huyền Trang

"Lửa thử vàng" - Câu chuyện truyền nhân gia tộc cải lương

Cải lương đi qua thời hoàng kim, nhưng truyền nhân các gia tộc cải lương chưa bao giờ tắt ngọn lửa đam mê và niềm khao khát viết tiếp chặng đường nghệ thuật của cha ông đã gầy dựng.

Cảm xúc dẫn lối

Từ nhỏ, Nguyễn Hoàng Giang đã yêu thích nghệ thuật. Cơ duyên đưa anh đến với nhiếp ảnh bắt đầu từ tình yêu dành cho cái đẹp và nghệ thuật. Thế nên, tuy từng có 20 năm gắn bó với Hà Nội, nhưng mảnh đất Hội An đậm chất nghệ thuật lại chính là động cơ thôi thúc, khiến anh quyết định chuyển vào nơi này định cư. Ðến nay, khi đã là chủ một công ty du lịch và sở hữu chuỗi khách sạn, nhà hàng, dù bận rộn, anh vẫn dành thời gian cho nhiếp ảnh.

Dâng hương Tổ nghiệp Sân khấu

Suốt 13 năm qua, Ngày Sân khấu Việt Nam cũng là ngày hướng về Tổ nghiệp của những người hoạt động lĩnh vực sân khấu. Ngày Giỗ Tổ là dịp để những người hoạt động trong lĩnh vực sân khấu cùng nhau nhắc nhớ về thế hệ tiền nhân đã có công sáng lập, gìn giữ loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống của dân tộc. Đồng thời cũng là cuộc họp mặt hâm nóng tình nghệ sĩ, tạo sự gắn kết, cùng động viên nhau phấn đấu để mang những cái hay, cái đẹp phục vụ công chúng.

Còn đó những cánh chim không mỏi

Nghe tôi có ý định tìm một địa điểm lý tưởng để khám phá, thưởng thức các loại hình nghệ thuật truyền thống tại mảnh đất được mệnh danh là “thành phố đáng sống”, một người anh đồng nghiệp đang công tác tại Ðài Phát thanh - Truyền hình Ðà Nẵng giới thiệu ngay Nhà hát tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh. Vậy rồi, qua vài lời kết nối nhiệt tình, NSƯT Trần Ngọc Tuấn, Giám đốc Nhà hát, liền đích thân mời đoàn văn nghệ sĩ Cà Mau đến xem một suất diễn trong ngày gần nhất.

Nối dài tình yêu nước bằng nghệ thuật

Nghệ thuật kết nối quá khứ và hiện tại, là phương tiện giúp gìn giữ, lưu truyền và phát huy văn hoá dân tộc. Với ý nghĩa ấy, các bạn trẻ tại Cà Mau, bằng hoạt động nghệ thuật, đã góp phần lan toả, nhân lên tình yêu quê hương, đất nước trong những người trẻ và cộng đồng.

Ấm áp chương trình nghệ thuật “Tình ca Đất Mũi”

Nhằm tôn vinh Âm nhạc Việt Nam nói chung, Âm nhạc Cà Mau nói riêng, thể hiện sự tri ân đối với các tác giả có nhiều cống hiến cho sự nghiệp âm nhạc tỉnh nhà. Tối 3/9, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh đã diễn ra Chương trình nghệ thuật chào mừng kỷ niệm lần thứ 15 Ngày Âm nhạc Việt Nam với chủ đề :“Tình ca Đất Mũi”. Chương trình do Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch cùng với Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh phối hợp tổ chức.

Sắc màu miền Tây đến với Huế

Những năm qua, mỹ thuật đồng bằng sông Cửu Long (ÐBSCL) có bước phát triển mạnh, tạo được tiếng vang trong khu vực, các vùng miền trong và cả ngoài nước. Câu lạc bộ (CLB) "Sắc màu miền Tây ART" đã có 4 cuộc triển lãm tại Hội Mỹ thuật TP Hồ Chí Minh và Hà Nội từ năm 2019-2023.

Khám phá cùng nhiếp ảnh

Nghệ sĩ Nhiếp ảnh (NSNA) Lê Minh Vũ (Quyên Vũ) sinh năm 1974, tại tỉnh Tiền Giang, hiện sinh hoạt tại Hội NSNA Việt Nam, Chi hội Tiền Giang.

Sắc màu văn hoá địa phương hoà quyện trong từng bài ca, điệu múa

Đạo diễn Nguyễn Tiến Dương, Trưởng Ban giám khảo Hội diễn Nghệ thuật quần chúng tỉnh Cà Mau lần thứ IX - 2024, đánh giá, một trong những điểm nổi bật của hội diễn là những sắc màu văn hoá của địa phương hoà quyện trong các bài hát, điệu múa, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn. So với những hội diễn trước, các đội đã có nhiều sự tiến bộ về ca, múa, âm nhạc và trang phục.

Cho chữ mùa Vu lan

Tôi gặp thầy đang cho chữ tại một góc nhỏ trong khuôn viên chùa Thiền Lâm, phường Tân Thành, TP Cà Mau, vào ngày chùa tổ chức lễ Vu lan. Mặc dù bút trên tay đang nắn nót, mắt chăm chú vào con chữ, nhưng được vài nét, khi ngẩng lên chấm mực là thầy nhanh miệng mời gọi mọi người đang đứng túm tụm gần đó: “Viết mấy câu tặng cha mẹ đi chị (cô, chú, anh, em...) ơi!”; “Lại chú cho chữ cầu sức khoẻ, học giỏi nè các con!”; “Cầu tài lộc, sức khoẻ, vạn sự như ý nè anh chị em, cô bác ơi!”... Và bao giờ sau những câu mời gọi, thầy cũng nhấn mạnh “tặng chữ hoàn toàn miễn phí” để khách khỏi đắn đo.