ĐT: 0939.923988
Thứ tư, 6-8-25 13:25:02
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Hẹn ngày nắng ấm…

Báo Cà Mau Thư xót xa nhìn con giấu kín nỗi nhớ thương ba trong lòng, nhưng lại hạnh phúc khi thấy con khôn lớn mỗi ngày. Thư nói sẽ phải sống khác đi, tập thích nghi với mất mát như con trẻ. Nhưng cũng sẽ bao dung để tha thứ lỗi lầm nếu ai đó quay trở lại. Tiễn Thư chiều mưa, tôi ao ước được gặp lại bạn trong một ngày nắng ấm…

Không nhớ đã hẹn nhau bao lâu, vậy mà đến tận khi những tờ lịch cuối cùng của năm được xé đi thì chúng tôi mới có dịp ngồi cùng nhau trong quán nhỏ. Lòng còn ngổn ngang bao nỗi lo toan, không giấu nổi sau nụ cười buồn man mác. Không gian trong quán tĩnh lặng nhưng đời sống ngoài kia vẫn tấp nập mưu sinh. Ðường phố chưa kịp trang trí xong, pa-nô, áp phích còn xiên xẹo. Cầu chưa xây xong, đường sá đào lên còn chưa kịp lấp. Thư đến muộn, bối rối và áy náy tặng tôi một bó cúc hoạ mi. Thư trẻ hơn tưởng tượng của tôi, bà mẹ một con hiện đại và sắc sảo. Chúng tôi ngồi nhâm nhi tách trà gừng cho ấm bụng và những câu chuyện được bắt đầu từ đó…

Chúng tôi quen nhau trên facebook. Mạng ảo nhưng gần gũi và đồng cảm. Tôi chỉ muốn cuộc gặp này có nhiều chuyện tếu táo để nói với nhau cho đỡ buồn. Nhưng vừa gặp tôi không được bao lâu Thư đã thản nhiên tháo chiếc mặt nạ của mình đặt ngay ngắn lên bàn. Bỏ mặc tôi ngồi xót xa tự hỏi tại sao tất cả những cô gái tháo mặt nạ trước tôi đều là những cô gái đẹp. Tôi đang tìm kiếm niềm vui nhưng xem ra thời tiết thật hợp để nói về những kỷ niệm buồn. Mưa rét khiến người ta thấy cần nhau hơn, vài lát gừng tươi không xua được cái lạnh se sắt lòng người.

Thư bảo nhìn mưa của năm tàn tháng cạn bao giờ cũng thấy bộn bề. Nó làm bạn nhớ đến những ngày hai mẹ con vật vã khổ sở với chiếc xe chết máy vì mưa ngập. Nhớ đến một buổi chiều mỏi mệt trở về sau những bế tắc của công việc, mở cửa thấy nước ngập lênh láng khắp nhà. Thằng nhỏ ngồi trên bậu cửa sổ thò chân qua song gỗ, miệng gặm bánh mì, thấy mẹ về la lên mừng rỡ. Hai mẹ con chuyển đồ đến khuya vẫn không xong, ngoài trời cơn mưa không chịu dứt, cứ ào ào tạt vào lòng người mẹ đơn thân. Thư bảo, không gì buồn bằng việc nằm ôm con giữa đêm mưa, nghe gió rít ngoài cửa kính thấy hoang mang, bất ổn. Dù đã từng mạnh mẽ đến mức nào thì những lúc như thế vẫn khao khát có người đàn ông bên cạnh. Ðể mỗi sáng mai thức dậy nghe tiếng dép lê loẹt xoẹt ngoài nhà, nghe mùi hương dậy lên từ căn bếp. Thậm chí Thư còn thấy nhớ cả tiếng bàn chải chà răng vọng ra từ nhà vệ sinh, nhớ mấy cọng tóc rụng vương trên chăn gối…

- Cậu biết không, suốt một năm qua sự kết nối duy nhất của anh ấy với mình là tiếng tin nhắn báo biến động tài khoản. Anh ấy không về thăm con mà chỉ gửi tiền đều đặn.

- Hai người đã ly hôn?

- Không ly hôn cũng chẳng hề cãi vã. Tự nhiên anh ấy biến mất. Cậu có tưởng tượng được không, biến mất như chưa từng tồn tại. Tớ không biết làm gì ngoài tự dằn vặt và oán trách cuộc đời.

Tôi không dám nhìn vào mắt Thư vì sợ sẽ gặp sương mù. Cảm tưởng như suốt một năm qua Thư lầm lũi trong câm lặng. Có bao nhiêu tâm tư không thể tỏ bày ứ đọng trong đôi mắt ấy. Thành phố cả triệu người chen chúc dưới kia mà những lúc buồn lại không có lấy một bờ vai để tựa. Tại sao trong lần gặp gỡ đầu tiên Thư đã vội mở lòng để tôi nhìn thấy tận cùng những vết thương? Tại sao Thư không giữ lấy cái vỏ bọc mạnh mẽ và kiêu hãnh như bạn đã từng bày ra trước thế giới này? Chắc có lẽ vì tôi chỉ là một người quen trên mạng, không có gì ràng buộc với đời thực của Thư. Sau cuộc gặp gỡ này, biết đâu sẽ chẳng có cơ hội ngồi bên nhau lần nữa. Tôi sẽ bận với những dự án làm sách mới. Thư bận chăm thằng nhỏ, bận chạy đua với chỉ tiêu từng tuần, từng quý.

Mưa cũng làm tôi nhớ đến những buổi chiều cuối năm còn ở quê nhà. Mưa bay lất phất, cái lạnh rít từ cánh đồng luồn qua cây lá rồi bủa vây lấy con người. Nhưng không đáng sợ bằng nỗi cô đơn trong lòng mỗi khi nghe ba mẹ cãi nhau. Dịp cuối năm là cái cớ để người lớn sinh sự với các khoản chi tiêu thiếu hụt trong năm. Mẹ luôn có một cuốn sổ, kín mít chữ và những ký hiệu nhì nhằng. Cột ghi số nợ bao giờ cũng dài hơn cột ghi các khoản thu vào. Mẹ ngồi cả tối tính xem một năm có bao nhiêu đám cưới? Ðám ma? Ðám giỗ? Mừng nhà mới? Ðám thôi nôi? Thăm người đau ốm? Nỗi lo cơm áo gạo tiền kéo dài từ mùa cũ khiến ba mẹ thêm già nua khắc khổ. Ðiều đó ám ảnh tôi đến mức cả quãng đời tuổi trẻ của mình phải co chân mà chạy để cố gắng vứt bỏ lại đói nghèo, buồn khổ nhưng dường như chúng vẫn đeo đẳng một cách mơ hồ. Tôi đã cố quên chúng đi nhưng trong một buổi chiều ảm đạm thế này thật khó mà không gợi nhớ. May mà Thư đã đưa tôi trở về thực tại bằng tiếng quẹt diêm hút thuốc.

- Cậu có nghĩ là anh ấy sẽ quay lại không?

- Cũng có thể. Nhưng chờ đợi trong mòn mỏi là thứ cảm giác chẳng dễ dàng gì. Mà nhà có trẻ con cậu vẫn cứ hút thuốc thế à?

Thư ngượng ngùng dụi tàn thuốc nhìn xa xôi ra bên ngoài cửa kính. Tôi muốn nói với Thư nhiều điều về hạnh phúc và tình yêu. Rằng có đôi khi chúng ta phải bất nhẫn chấp nhận cả những điều tưởng chừng như không thể. Người ta thường hỏi tôi tại sao vẫn chưa lập gia đình. Thực ra chẳng phải kén chọn gì, chỉ là sợ phải đối mặt với những rạn vỡ vô hình đang chực chờ đâu đó. Sợ cũng có ngày như Thư, sáng đi làm còn được chồng hôn má mà đến tối đợi mãi chẳng thấy chồng về. Nhìn quanh nhà không thấy gì xáo trộn. Quần áo, đồ đạc của chồng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Như mọi hôm, chồng chỉ mang theo cặp tài liệu, chùm chìa khoá riêng và chiếc xe máy cũ đi làm. Chồng thường là người ra khỏi nhà sau cùng, bao giờ cũng xếp lại ngay ngắn đống dép lộn xộn ngoài cửa. Hôm chồng bỏ đi mọi thứ vẫn cứ ngăn nắp thế. Như thể chồng chỉ đi đâu đó chưa kịp trở về nhà. Tuyệt nhiên không có dấu hiệu gì cho thấy sự ra đi này đã có chủ định từ lâu nên Thư có lý do để ngóng đợi.

Nhưng Thư ơi, bạn đâu có giấu được nỗi hoang mang trong đôi mắt sũng buồn. Một năm đủ dài để con người ta hoài nghi về mọi thứ. Cùng là phụ nữ tôi hiểu chứ, Thư đã sống những ngày bị bủa vây bởi cả trăm câu hỏi. Gia đình hỏi có chuyện gì hay sao mà biệt tăm biệt tích? Con trai hỏi ba đi công tác sao mãi chẳng thấy về? Thiên hạ hỏi sao lâu không thấy chồng đâu? Nhưng không xót xa bằng câu hỏi trong chính thâm tâm Thư vẫn bật thốt hằng ngày. Rằng tại sao bỗng nhiên chồng lại bỏ ra đi? Là anh ấy có bồ hay tại mình đã làm gì có lỗi? Một sự ra đi nhẹ tênh, gọn ghẽ đến vậy chỉ có thể đã được chuẩn bị từ lâu. Từ lâu là từ bao giờ? Thư bắt đầu ngồi lục tung từng ấy tháng năm sống bên nhau chỉ để tìm ra câu trả lời cho tháng ngày cạn kiệt.

Ngoài trời mưa càng ngày càng nặng hạt. Nhân viên của quán mang đến một phiếu thăm dò nhu cầu khách hàng, niềm nở nói:

- Hai chị bớt chút thời gian giúp em. Dựa vào nhu cầu của khách năm sau các chị đến đây sẽ có cơ hội thưởng thức các món ăn ngon ba miền. Còn có một điều thú vị khác nữa em nghĩ nhiều chị em phụ nữ rất thích. Ấy là dịch vụ xem tướng số, tử vi.

Thư ngẩng lên cười buồn hỏi:

- Liệu có xem được vì sao chồng bỏ mình đi không hả cưng?

Trong giây phút ấy tôi ước gì có thể ôm Thư. Ngay cả một cái ôm chân thành đối với tôi cũng khó tỏ bày. Vài vị khách đến rồi lại vội vã đi. Dường ai cũng phải chạy đua vất vả gấp rút cuối năm. Trong quán, người ta mang đến cho nhau những bản hợp đồng cuối cùng. Ở ngoài phố, đến bác xe ôm cũng có vẻ nóng lòng ngóng khách để kiếm thêm chút tiền thanh toán mớ hoá đơn dồn dập cuối năm đang chờ sẵn ở nhà. Tôi lúc nào cũng có kế hoạch riêng cho từng năm.

Giống như người nông dân chăm chỉ tích luỹ lương thực trong kho. Tôi học mẹ tính chắt chiu, lúc dư thừa để dành khi túng thiếu. Nhất là trong đời sống đầy biến động mỗi ngày, đâu ai biết trước được ngày mai rồi sẽ ra sao. Số tiền ít ỏi trong sổ tiết kiệm dành để mua bao nhiêu dự định. Nhưng đôi khi giật mình nhận ra số tiền đó chính là thứ thu được khi mình bán thời gian và sức khoẻ. Hậu quả của những đêm thức khuya, ăn ngủ thất thường khiến đầu tôi thường xuyên đau nhức. Ðến xương khớp cũng bắt đầu biểu tình đòi được chăm sóc, nghỉ ngơi. Và tâm hồn thì đang đòi quyền hạnh phúc. Ít ra là mong ngóng có một đứa con để chăm sóc giống như Thư.

Tiếng chuông đồng hồ quả lắc trong quán kêu vang. Thư nói đã sắp đến giờ đi đón con, thằng bé thích rúc vào áo mưa ôm chặt mẹ và luôn miệng nói "mình đi đến đoạn nào rồi mẹ?”. Nhờ vậy mà Thư thấy bớt cô đơn. Căn nhà luôn tràn ngập ánh nến, thằng nhỏ nói thắp lên cho ấm cúng. Nó dường như nhận ra sự vắng mặt của ba không giống như những chuyến công tác dài ngày khác nên biết thương mẹ nhiều hơn, lúc nào cũng muốn đưa đôi vai bé nhỏ để mẹ tựa vào. Thư xót xa nhìn con giấu kín nỗi nhớ thương ba trong lòng, nhưng lại hạnh phúc khi thấy con khôn lớn mỗi ngày. Thư nói sẽ phải sống khác đi, tập thích nghi với mất mát như con trẻ. Nhưng cũng sẽ bao dung để tha thứ lỗi lầm nếu ai đó quay trở lại. Tiễn Thư chiều mưa, tôi ao ước được gặp lại bạn trong một ngày nắng ấm…

Truyện ngắn của Vũ Thị Huyền Trang

Những người kể chuyện lịch sử thời hiện đại

Giữa nhịp sống hối hả, có những người lặng lẽ giữ gìn và lan toả ký ức lịch sử dân tộc theo cách đặc biệt, đó là những thuyết minh viên tại các khu di tích lịch sử. Họ không chỉ là người dẫn đường, mà còn là “người kể chuyện lịch sử”, góp phần thắp sáng tinh thần yêu nước, khơi dậy lòng tự hào trong mỗi thế hệ.

Biểu diễn văn nghệ phục vụ gần 2.000 người dân dịp 27/7

Sáng 26/7, ông Dương Hoàng Giang, Giám đốc Trung tâm Văn hóa tỉnh Cà Mau cho biết, đơn vị vừa hoàn thành chương trình biểu diễn văn nghệ lưu động tại 4 địa phương, nhân kỷ niệm 78 năm Ngày Thương binh – Liệt sĩ (27/7/1947 – 27/7/2025).

Chương trình nghệ thuật “Rạng rỡ Cà Mau”: Thanh âm của niềm tin, khát vọng

Tối 22/7, tại Công viên Văn hóa phường Giá Rai, Trung tâm Văn hoá tỉnh Cà Mau phối hợp Phòng Văn hoá - Thể thao phường tổ chức chương trình nghệ thuật với chủ đề “Rạng rỡ Cà Mau”. Chương trình thu hút đông đảo cán bộ, người dân và các bạn trẻ đến cổ vũ, thưởng thức, tạo nên bầu không khí vui tươi, rộn ràng.

Người “giữ hồn” nghệ thuật Nhạc trống lớn

Ông Hữu Văn Kel, Đội trưởng Đội Nhạc trống lớn ấp Cây Khô (xã Hồ Thị Kỷ) vinh dự là 1 trong 15 cá nhân của tỉnh Cà Mau vừa được đề nghị xét tặng danh hiệu “Nghệ nhân ưu tú” trong lĩnh vực Di sản văn hoá phi vật thể lần thứ IV-2025, thuộc loại hình “Nghệ thuật trình diễn dân gian Nhạc trống lớn của người Khmer”. 

Quảng bá hình ảnh quê hương

Sinh ra và lớn lên ở TP Hải Dương, năm 1996, anh Nguyễn Hiệp (Nguyễn Văn Hiệp, sinh năm 1979, hội viên Hội Văn học - Nghệ thuật tỉnh Lâm Ðồng) vào Nam lập nghiệp. Ngoài công việc chính là kinh doanh hàng ăn tại Phường 1 - Bảo Lộc, tỉnh Lâm Ðồng, những lúc rảnh rỗi anh tìm đến nhiếp ảnh như cách để xả stress.

Thắp sáng ước mơ cho tài năng trẻ Cà Mau

Ca sĩ Hồ Tuấn Phúc mong mỏi lớp thanh nhạc của mình tại quê nhà Cà Mau sẽ mở ra thêm cơ hội cho các bạn trẻ có đam mê ca hát tiếp cận với nền âm nhạc chuyên nghiệp một cách dễ dàng hơn.

Phát huy hiệu quả thiết chế văn hoá sau sáp nhập xã

Sau sáp nhập đơn vị hành chính cấp xã, nhiều trụ sở, trong đó có Trung tâm Văn hoá - Thể thao, trở nên dôi dư. Song, các địa phương đã linh hoạt tận dụng, phát huy hiệu quả các thiết chế này nhằm tránh lãng phí tài sản công và đáp ứng nhu cầu sinh hoạt văn hoá của người dân.

Lan toả đam mê

Chị Ðặng Thị Thanh Mai không nhớ rõ mình bén duyên với nhiếp ảnh từ khi nào. Chỉ nhớ cách đây hơn 10 năm, lúc chưa nghỉ hưu, nhưng vì mê dịch chuyển đó đây, nên tranh thủ ngày cuối tuần, ngày phép... cứ có dịp là chị lại thu xếp thực hiện nhiều chuyến đi.

Gìn giữ con chữ, vun bồi bản sắc

Cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, luôn quan tâm giữ gìn, lưu truyền chữ viết của dân tộc và duy trì thường xuyên các lớp giảng dạy, với sự hỗ trợ của các ban, ngành, đoàn thể tỉnh. Những lớp học ấy không chỉ là nơi truyền dạy ngôn ngữ, mà còn là cầu nối thế hệ, vun bồi bản sắc, văn hóa của một cộng đồng giàu truyền thống.

Khi sắc màu dẫn lối

Tay máy nữ Nguyễn Bích Thu hiện sinh sống và làm việc tại TP Hồ Chí Minh. Ðam mê nhiếp ảnh từ năm 2020, tuy không sinh hoạt chính quy ở tổ chức nào, nhưng tình yêu dành cho nhiếp ảnh trong chị luôn được nuôi dưỡng, vun đắp, duy trì qua rất nhiều những chuyến đi kết hợp giữa sáng tác nhiếp ảnh và du lịch trải nghiệm. Ngoài chủ đề yêu thích nhất là ảnh phong cảnh, chị cũng thích chụp ảnh chân dung, đời thường và nhiều chủ đề khác theo phong trào của anh em nhiếp ảnh tại TP Hồ Chí Minh.