ĐT: 0939.923988
Thứ bảy, 21-9-24 07:44:37
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Hương đồng

Báo Cà Mau Bốn mươi năm thường xuyên vắng mặt trên vùng quê mà tôi đã từng có một vụ mùa bỡ ngỡ trước từng công việc ruộng đồng. Cô bạn nhỏ, con út của người giữ miếng đất, giao lại cho gia đình tôi sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng đã hướng dẫn tôi từng công việc đồng áng.

Bốn mươi năm thường xuyên vắng mặt trên vùng quê mà tôi đã từng có một vụ mùa bỡ ngỡ trước từng công việc ruộng đồng. Cô bạn nhỏ, con út của người giữ miếng đất, giao lại cho gia đình tôi sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng đã hướng dẫn tôi từng công việc đồng áng. Cô Út cười ngặt nghẽo trước động tác vụng về, lúng túng của tôi. Cô Út là người đầu tiên hướng dẫn tôi cái nghề tưởng chừng như dễ dàng kia, cái nghề mà bao nhiêu thế kỷ người nông dân đã đổ mồ hôi, cặm cụi trên đồng. Làng quê nhỏ bé, công việc ruộng đồng đã là vốn sống trên từng trang viết suốt dọc đời tôi và nếu như không có những ngày ngỡ ngàng, lúng túng trước cánh đồng và những mộng mơ thầm lặng tuổi vào đời ấy, cuộc đời tôi sẽ tẻ nhạt biết chừng nào.

Ngày đầu trở về sống ở làng quê, đầu tiên tôi đạp xe trở lại cánh đồng bốn mươi năm trước tôi đã từng bao lượt chống xuồng tới lui, làm một vụ lúa trên mười công đất của gia đình. Miếng ruộng mười công đất của gia đình tôi đã nhượng lại cho người khác từ lâu, bây giờ cũng không còn là ruộng nữa. Nhà của gia đình cô Út bây giờ, chính là căn chòi ruộng ngày trước, chỉ có mấy cây cột cặm bên bụi bình bát. Tấm vạt cách mặt nước chừng một thước thôi, bên dưới đậu chiếc xuồng be tám. Lợp, vừng lá chằm đốp, sàn bện bằng sậy với dây choại đỏ au. Trên tấm vạt, một chỗ để ngủ, cạnh bên, lỉnh kỉnh nồi nêu soong, chảo, bếp dầu, gia vị và vài can nước mưa, tạm sống những ngày vào mùa.

Minh hoạ: HOÀNG VŨ

Cánh đồng đầy năn bộp ngày xưa đã giúp tôi, đứa học nghề làm ruộng từ chợ mới về đã quen thân với cô Út, người ít khi rời khỏi cánh đồng của mình, dù vùng quê ấy cách chợ không xa là mấy. Tôi biết cầm phảng để phát, chế. Biết nhổ mạ, dùng nọc cấy lúa, rồi thì gặt, bó lúa… những công việc mà nếu chỉ nhìn thì không hiểu hết, cái khó, cái mẹo trong từng động tác. Tôi thích căn chòi nho nhỏ của cô Út. Buổi trưa nghỉ tay, cơm nước xong rồi, nằm trên võng trong chòi, hút thuốc gò nghe chương trình ca cổ trên radio, có bữa, ngủ quên lúc nào không biết. Nồi cơm, cá kho tôi mang theo, hôm nào cô Út cũng hâm lại cho nóng, cùng ăn. Bữa nào tôi ngủ quên, cô Út không kêu mà ra ruộng làm tiếp công việc của tôi còn dang dở…

*

Miếng đất trong xóm từ lâu không còn ai làm ruộng nữa. Có nhà nuôi cá chình, cá bống xuất khẩu. Nhà lập vườn, trồng tràm, trồng cây ăn trái… cũng có nhà chưa biết làm gì thì đã có tin quy hoạch làm khu chung cư. Con kinh nhỏ đã lấp lại một phần cho dự án, thế nên, bây giờ xe cộ có thể rong ruổi khắp cánh đồng mà ngày xưa chỉ đi được bằng xuồng. Việc đi xuồng ngày đó với tôi thật là kinh khủng. Chèo thì không biết, tôi chỉ biết chống và bơi, mà lúc nào mũi xuồng cũng không theo ý mình điều khiển. Có lần tôi trách mình, hai mươi tuổi, điều khiển mũi chiếc xuồng không xong, cuộc đời tôi sau này biết trôi dạt tới đâu?

Chồng cô Út là người trong xóm, kể tôi nghe những câu chuyện của xóm làng và cái duyên của anh khi cùng cô Út lập gia đình. Những câu chuyện cũ, nhưng anh kể vì biết tôi muốn nghe, giờ đây, anh và Út đã có cháu nội, cháu ngoại đủ đầy. Anh soạn lưới, rủ tôi xuống chiếc xuồng cũ đi đuổi cá. Anh nói, kinh chặn dòng rồi, cá không còn nhiều và những gia đình ngày xưa sống bằng cách đánh bắt cá trên kinh này cũng không còn sống được với nghề nữa. Bây giờ không ai nghĩ đến việc bắt cá trên kinh, nhưng anh biết, cá vẫn còn, lươn vẫn còn… tuy ít. Thi thoảng anh vẫn đi đánh lưới cho đỡ ghiền…

Lâu lắm tôi mới bước chân xuống chiếc xuồng be tám, vẫn đôi bàn chân run run như thuở nào. Tôi tự bào chữa, run vì tuổi già chớ đâu phải nhát như hồi xưa. Nghe, anh chỉ cười. Chúng tôi chống xuồng qua một nhánh kinh, giăng lưới rồi dùng dầm đuổi cá. Anh lùng sục vào những bờ sậy ngã mình, trắng bông trên mặt nước. Tôi nghĩ thầm, có lẽ là người cố cựu, người thâm niên sống bên dòng kinh này nên anh biết từng loại cá ở nơi nào.

Hai, ba tiếng đồng hồ, tôi và anh quần thảo suốt một khúc sông và gỡ lưới được chừng hơn ký cá, nhiều loại. Những con cá ốm nhằn và ngả màu đen như màu của dòng kinh ứ nước. Ðể nguyên bộ dạng như vậy anh dẫn tôi ra khoảng trống cạnh bụi bình bát gần ao, quơ mấy khúc củi tràm, nhóm lửa. Mọi loại cá đều nướng trên mớ than hồng, vẫn là hương vị của ngày xưa.

Vài đọt chùm duột, lá điều lộn hột, đọt ổi, đọt cơm nguội, lá cách… Không có nhiều, chỉ là vài lá thôi mà hương vị ấy kéo lại được thời gian đến gần bốn mươi năm trong thoáng chốc. Cô Út, tay nách đứa cháu nội, tay cầm một bụi năn bộp dính theo một cục đất khoảng hai tấc vuông ra nơi hai anh em tôi đang nhâm nhi cá nướng.

Cô Út đập cục đất có bụi năn bộp xuống đất, bể ra từng mảng và có thể nhận ra những củ năn màu đen đen mà mấy mươi năm trước, cô đã từng dạy tôi cách ăn ngay trên mảnh đất mà ngày xưa còn là đồng ruộng này. Cô Út cười, nói: "Bây giờ, răng cỏ đâu mà ăn được củ năn nữa phải hông?". "Lấy tay chùi chùi cho sạch, bỏ hết vô miệng, nhai. Chừng nó dập hết, nhận ra được cái ngọt, cái béo của củ năn thì phun vỏ ra cũng được mà!", tôi trả lời. Cô Út hỏi: "Nói vậy mà dám ăn không?". Tôi trả lời: "Sức mấy mà không dám!".

Nói vài câu giả lả, cô Út bồng thằng cháu nội vô nhà, đưa cho nó ngủ. Tự dưng tôi nhận ra sức sống tiềm tàn mà mãnh liệt của những con cá trong nước đen ngòm của con kinh đã bị chặn dòng. Tôi vẫn nhận ra vị ngọt bùi của những củ năn trên mảnh đất đã không còn là cánh đồng như năm xưa nữa. Sức sống và hương vị ruộng đồng không hề lạt phai trong lòng người xa xứ. Ngà ngà say trong buổi chiều ngả nắng, nghe cô Út ru thằng cháu nội "… À ơi! Bao phen quạ nói với diều. Cù lao Ông Chưởng có nhiều cá tôm…".  Tôi chống tay, ngữa mặt lên trời, nói như hỏi chồng cô Út: "Ủa! Cù lao Ông Chưởng… ở đâu, ta?..."

Trần Xuân Linh

"Lửa thử vàng" - Câu chuyện truyền nhân gia tộc cải lương

Cải lương đi qua thời hoàng kim, nhưng truyền nhân các gia tộc cải lương chưa bao giờ tắt ngọn lửa đam mê và niềm khao khát viết tiếp chặng đường nghệ thuật của cha ông đã gầy dựng.

Cảm xúc dẫn lối

Từ nhỏ, Nguyễn Hoàng Giang đã yêu thích nghệ thuật. Cơ duyên đưa anh đến với nhiếp ảnh bắt đầu từ tình yêu dành cho cái đẹp và nghệ thuật. Thế nên, tuy từng có 20 năm gắn bó với Hà Nội, nhưng mảnh đất Hội An đậm chất nghệ thuật lại chính là động cơ thôi thúc, khiến anh quyết định chuyển vào nơi này định cư. Ðến nay, khi đã là chủ một công ty du lịch và sở hữu chuỗi khách sạn, nhà hàng, dù bận rộn, anh vẫn dành thời gian cho nhiếp ảnh.

Dâng hương Tổ nghiệp Sân khấu

Suốt 13 năm qua, Ngày Sân khấu Việt Nam cũng là ngày hướng về Tổ nghiệp của những người hoạt động lĩnh vực sân khấu. Ngày Giỗ Tổ là dịp để những người hoạt động trong lĩnh vực sân khấu cùng nhau nhắc nhớ về thế hệ tiền nhân đã có công sáng lập, gìn giữ loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống của dân tộc. Đồng thời cũng là cuộc họp mặt hâm nóng tình nghệ sĩ, tạo sự gắn kết, cùng động viên nhau phấn đấu để mang những cái hay, cái đẹp phục vụ công chúng.

Còn đó những cánh chim không mỏi

Nghe tôi có ý định tìm một địa điểm lý tưởng để khám phá, thưởng thức các loại hình nghệ thuật truyền thống tại mảnh đất được mệnh danh là “thành phố đáng sống”, một người anh đồng nghiệp đang công tác tại Ðài Phát thanh - Truyền hình Ðà Nẵng giới thiệu ngay Nhà hát tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh. Vậy rồi, qua vài lời kết nối nhiệt tình, NSƯT Trần Ngọc Tuấn, Giám đốc Nhà hát, liền đích thân mời đoàn văn nghệ sĩ Cà Mau đến xem một suất diễn trong ngày gần nhất.

Nối dài tình yêu nước bằng nghệ thuật

Nghệ thuật kết nối quá khứ và hiện tại, là phương tiện giúp gìn giữ, lưu truyền và phát huy văn hoá dân tộc. Với ý nghĩa ấy, các bạn trẻ tại Cà Mau, bằng hoạt động nghệ thuật, đã góp phần lan toả, nhân lên tình yêu quê hương, đất nước trong những người trẻ và cộng đồng.

Ấm áp chương trình nghệ thuật “Tình ca Đất Mũi”

Nhằm tôn vinh Âm nhạc Việt Nam nói chung, Âm nhạc Cà Mau nói riêng, thể hiện sự tri ân đối với các tác giả có nhiều cống hiến cho sự nghiệp âm nhạc tỉnh nhà. Tối 3/9, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh đã diễn ra Chương trình nghệ thuật chào mừng kỷ niệm lần thứ 15 Ngày Âm nhạc Việt Nam với chủ đề :“Tình ca Đất Mũi”. Chương trình do Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch cùng với Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh phối hợp tổ chức.

Sắc màu miền Tây đến với Huế

Những năm qua, mỹ thuật đồng bằng sông Cửu Long (ÐBSCL) có bước phát triển mạnh, tạo được tiếng vang trong khu vực, các vùng miền trong và cả ngoài nước. Câu lạc bộ (CLB) "Sắc màu miền Tây ART" đã có 4 cuộc triển lãm tại Hội Mỹ thuật TP Hồ Chí Minh và Hà Nội từ năm 2019-2023.

Khám phá cùng nhiếp ảnh

Nghệ sĩ Nhiếp ảnh (NSNA) Lê Minh Vũ (Quyên Vũ) sinh năm 1974, tại tỉnh Tiền Giang, hiện sinh hoạt tại Hội NSNA Việt Nam, Chi hội Tiền Giang.

Sắc màu văn hoá địa phương hoà quyện trong từng bài ca, điệu múa

Đạo diễn Nguyễn Tiến Dương, Trưởng Ban giám khảo Hội diễn Nghệ thuật quần chúng tỉnh Cà Mau lần thứ IX - 2024, đánh giá, một trong những điểm nổi bật của hội diễn là những sắc màu văn hoá của địa phương hoà quyện trong các bài hát, điệu múa, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn. So với những hội diễn trước, các đội đã có nhiều sự tiến bộ về ca, múa, âm nhạc và trang phục.

Cho chữ mùa Vu lan

Tôi gặp thầy đang cho chữ tại một góc nhỏ trong khuôn viên chùa Thiền Lâm, phường Tân Thành, TP Cà Mau, vào ngày chùa tổ chức lễ Vu lan. Mặc dù bút trên tay đang nắn nót, mắt chăm chú vào con chữ, nhưng được vài nét, khi ngẩng lên chấm mực là thầy nhanh miệng mời gọi mọi người đang đứng túm tụm gần đó: “Viết mấy câu tặng cha mẹ đi chị (cô, chú, anh, em...) ơi!”; “Lại chú cho chữ cầu sức khoẻ, học giỏi nè các con!”; “Cầu tài lộc, sức khoẻ, vạn sự như ý nè anh chị em, cô bác ơi!”... Và bao giờ sau những câu mời gọi, thầy cũng nhấn mạnh “tặng chữ hoàn toàn miễn phí” để khách khỏi đắn đo.