Thứ bảy, 20-12-25 13:40:55
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Kỷ niệm về thầy giáo tôi

Báo Cà Mau

Cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp của quân và dân ta bước sang năm thứ tư, tức là năm Mậu Tý - 1948. Lúc bấy giờ quê tôi nằm sâu trong vùng giải phóng thuộc huyện Cà Mau, tỉnh Bạc Liêu - nay thuộc huyện Thới Bình, tỉnh Cà Mau. Nhờ chính phủ kháng chiến tạm cấp đất vùng U Minh thượng cho dân khai phá làm rẫy nên nhà nào cũng thoát cảnh đói nghèo. Đời sống vật chất khá lên nên bộ mặt văn hóa - xã hội cũng thay đổi, xã ấp nào cũng có trường học, có trường dạy đến lớp nhứt, tức hết cấp một bây giờ.

Minh họa: P.B.T

Ấp tôi cũng có một trường học khá khang trang. Ngôi trường dài 6 gian chia thành 3 lớp: 5, 4, 3 - tương đương lớp 1, 2, 3 bây giờ. 3 lớp nhưng chỉ có 2 thầy dạy nên các lớp phải thay nhau nghỉ buổi sáng để học buổi chiều. Sau đó, Ban giáo dục xã hội và Hội Phụ huynh học sinh cố gắng xin thêm một thầy giáo nữa cho đủ mỗi thầy đứng dạy mỗi lớp.

Một hôm, thầy Phú, Trưởng Ban giáo dục xã đưa đến lớp 3 của chúng tôi một người đàn ông trạc độ 30 tuổi. Thầy Phú nói: “Thầy giới thiệu với các em, đây là thầy Phạm Ngọc Anh, quê ở Tân Lộc, được huyện phân công về đây dạy trường mình. Ban giáo dục xã phân công thầy dạy lớp 3 của các trò”. Cả lớp chúng tôi đứng dậy chào thầy rồi ngồi xuống. Thầy giáo mới từ tốn nói: “Thầy chào tất cả các trò lớp 3! Thầy dạy học ở quê nhà được 3 - 4 năm. Vừa rồi mới được cho đi bồi dưỡng thêm ở trường sư phạm tỉnh và được phân công về dạy trường này. Thầy nói để các trò biết, tính thầy dễ mà dạy cũng rất dễ, nhưng thầy cũng rất khó đó. Dễ là với các trò ngoan, chăm học, khó là đối với trò nào không chịu khó học, không siêng năng…”. Đám học trò chúng tôi im lặng nhìn nhau rồi nhìn lên thầy. Chắc trong đầu mỗi đứa đều nghĩ “chưa chi thầy đã dằn mặt rồi!”.

Phải thừa nhận thầy giáo mới dạy rất dễ hiểu. Đám học trò thật sự mến phục thầy. Chữ thầy viết rất đẹp. Chúng tôi đã học lên lớp 3 rồi, nhưng sau khi coi chữ viết, thầy vẫn dành mỗi buổi cả tiết học để chúng tôi tập viết. Thầy nói: “Các trò phải luyện lại chữ viết vì chính nó sẽ luyện cho tính tình của mình ở đời”. Vở tập viết của mỗi trò, thầy buộc phải kẽ viết chì hàng đôi theo chiều ngang. Chiều dọc thì kẽ hàng cách nhau bằng hàng ngang để khi viết các chữ a, c, o… nằm gọn trong ô vuông, các chữ g, h, t… thì kéo theo đúng lằn chì gạch của chiều dọc (bấy giờ ít có ai dạy theo cách này). Thầy đi đến từng bàn chỉ cho từng trò. Nhờ vậy mà chưa đầy hai tháng, đám học trò viết chữ tiến bộ rõ rệt.

Tôi cũng được trong tốp học trò loại khá giỏi và viết chữ khá đẹp. Thầy cũng thường gọi lên viết phấn trên bảng đen hoặc ghi chép sổ sách cần thiết. Nhưng tôi cũng là một trong số học trò nghịch của lớp. Hôm ấy, giờ ra chơi, trong lúc đùa giỡn với nhau, tôi lỡ xô bạn Sĩ té xuống ao ướt hết quần áo. Bạn Sĩ không đến thưa với thầy mà chạy thẳng tới nhà tôi “méc” với ba tôi. Có lẽ bạn Sĩ cũng thêm thắt gì đó, ba tôi vốn nóng tính, nên với vẻ mặt hầm hầm ông đi thẳng tới lớp gặp thầy giáo. Không biết ông nói gì rồi quày quả ra về. Tôi biết có chuyện chẳng lành nên chuẩn bị đón nhận. Đúng như vậy! Khi vào lớp học, thầy gọi tôi đứng quay mặt xuống lớp, mặt thầy đỏ gay. Từ ngày thầy đến dạy đến giờ tôi chưa thấy thầy giận như vậy. Thầy nói: “Trò giỡn chơi đến nỗi phạm đến phụ huynh và thầy giáo. Tội này không thể tha thứ được”.

Tôi đứng im re, không nói một lời nào, cả lớp cũng lặng im. Thầy nói tiếp: “Bây giờ thầy đánh trò ba roi để làm gương cho trò khác, đây không thuộc tội trong học hành mà phạm tội với cha mẹ và thầy”. Nói rồi thầy chập ba chiếc roi mây lại làm một (không hiểu sao thầy có nhiều roi mây vậy), thầy giáng thẳng vào mông tôi một phát đau như thấy mấy ông trời vậy. Thầy đánh tôi mà mắt thầy đỏ hoe. Thầy lại nói: “Một phát thành ba roi, các trò coi đó làm gương mà sửa mình”, đến bây giờ tôi mới biết cái khó của thầy. Trong lúc đó, tôi giận thầy thì ít mà giận Sĩ nhiều hơn. Sau đó tôi tìm hiểu lại là bạn Sĩ tới nói với ba tôi: “Có con không biết dạy”. Ba tôi lại nói với thầy: “Làm thầy không biết dạy học trò”. Đây là lỗi “chuyền sân”. Những lời nói ấy xúc phạm đến người làm bậc cha mẹ, làm bậc thầy. Đối với tôi, đó cũng là một bài học, kỷ niệm sâu sắc cái thuở học trò. Còn đối với thầy, chẳng những thầy dạy cái chữ mà còn dạy cái đức ở đời nữa nên “giận thì giận mà thương thì thương!”.

Lớp học trò ngày ấy cũng lớn lên, mỗi đứa mỗi việc ở làng quê. Thầy giáo tôi cũng cưới vợ và ở lại luôn quê tôi làm ăn, rồi tới tuổi, thầy xin nghỉ dạy học. Đến khi địa phương có chủ trương lập Vạn vần đổi công để giúp nhau làm ăn. Thầy và gánh học trò cũ trong ấp chúng tôi đều tham gia và thầy được bầu vào Ban phụ trách Vạn vần đổi công. Thầy vẫn giữ phong cách như khi vẫn còn đi dạy, nghĩa là vừa thân tình cởi mở, vừa tận tụy nghiêm khắc. Thầy luôn luôn nhắc nhở chúng tôi “làm ra làm, chơi ra chơi. Chớ vừa làm vừa chơi thì chẳng đi đến đâu ở trên đời này”.

Điều nhắc nhở ấy của thầy đọng mãi trong tôi, cho đến sau này khi ở cương vị cán bộ phụ trách, tôi cũng thường nhắc lại với anh em. Tiếc rằng cho đến ngày thầy giáo tôi từ giã cõi đời, tôi lại không về được để viếng tạ ơn thầy. Tôi viết mấy dòng đáng nhớ này như thắp một nén tâm nhang thầm tưởng niệm người thầy kính yêu một thời và có nhiều kỷ niệm buồn vui đối với tôi.

NGUYỄN THU

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.

Bồi dưỡng kiến thức văn hoá DTTS cho đội ngũ nhân lực trẻ

Sáng 7/12, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch phối hợp Trường Đại học Bạc Liêu tổ chức hoạt động tham quan thực tế và giao lưu kỹ thuật trình diễn nghệ thuật Khmer tại chùa Xiêm Cán (phường Bạc Liêu).

Đánh thức tiềm năng du lịch từ bánh dân gian người Hoa

So với các dân tộc anh em khác, cộng đồng người Hoa tại Cà Mau sở hữu nhiều nghề truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa, trong đó, nghề làm các loại bánh dân gian có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những loại bánh này không chỉ mang hương vị đặc trưng mà còn hàm chứa nhân sinh quan sâu sắc, thể hiện ước vọng về trường thọ, phúc - lộc - an khang.

Sắp xếp, tinh gọn các tổ chức văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

Sáng 6/12, tại tỉnh Cà Mau, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số (DTTS) Việt Nam tổ chức Hội thảo sắp xếp, tinh gọn, hợp nhất các tổ chức VHNT các DTTS, thống nhất trong đa dạng.

Quảng bá quê hương tươi đẹp

Nhiếp ảnh gia Nguyễn Ðông Xuân (nghệ danh Nguyễn Xuân) đến với nhiếp ảnh từ năm 1984, thời kỳ còn sử dụng máy ảnh chụp phim đen trắng. Từ năm 1987-1990, anh là bộ đội tình nguyện làm nghĩa vụ quốc tế, phóng viên chiến trường (chuyên đề tài liệu, tư liệu) ở nước bạn Campuchia, Sư đoàn 330 thuộc Mặt trận 979, Quân khu 9.

Lan toả văn hoá Khmer trong học đường

Giữa trung tâm xã Đá Bạc, nơi có hơn 700 hộ đồng bào Khmer sinh sống, Trường Phổ thông dân tộc nội trú - THCS Danh Thị Tươi trở thành điểm sáng trong hành trình gìn giữ và lan toả giá trị văn hoá truyền thống. Là trường nội trú THCS duy nhất của tỉnh Cà Mau dành cho học sinh Khmer, nơi đây không chỉ truyền đạt tri thức mà còn nuôi dưỡng bản sắc dân tộc, để văn hoá Khmer được tiếp nối bằng sự trân trọng và tự hào.