Tháng 5, đi dưới những tàng cây xanh mướt, đã nghe ve sầu tấu khúc đồng ca bất tận, đánh thức bao thương mến trong veo. Bằng lăng dịu dàng thắp lên giữa khung trời một sắc tím nao lòng. Những ngọn gió thanh lành, mang theo mùi hương từ những miền đất lạ, thổi qua giấc mơ trưa xa vắng. Tất cả thành một bản nhạc đồng quê, râm ran suốt cả miền thơ ấu. Sân khấu là những mái nhà đượm màu rêu, những khu vườn thơm lừng trái chín, những cánh đồng trải dài còn trơ cuống rạ. Hè đã về thật rồi!

Ảnh minh họa: Internet
Mùa này, nắng sóng sánh cả xóm làng, đồng bãi. Mẹ trải lúa ra phơi trước sân, lúa vừa gặt còn vương hương rơm rạ, bùn đất, hòa vào nắng một mùi thơm nguyên sơ, thân thuộc. Cả khoảng sân vuông như được khoác màu áo mới. Tôi phụ mẹ đảo lúa bằng cây bồ cào trông như chiếc lược sắt được gắn thêm cán tre. Mẹ còn dặn tôi phải canh chừng lũ chim sẻ. Những ngày phơi lúa, mẹ rào lưới ở góc vườn rồi dồn đàn gà vào đấy để chúng không mổ trộm lúa. Những con gà trống, gà mái được chăm kỹ, đuôi cong, chân dài, bộ lông óng mượt, con nào cũng no nê với cái diều căng.
Tháng Năm, ở phố những trưa trời rực nắng, thèm sao một ngọn gió quê kiểng, một gầu nước mát lành. “Đêm tháng 5 chưa nằm đã sáng”. Mới sớm ra mở mắt đã thấy nắng chan hòa khắp đất trời. Ngày dài hơn, đêm ngắn lại như chỉ bằng vài cái trở mình của mẹ. Gót chân mẹ phồng rộp, sần chai dần từ những rổ rau, gánh cá chạy chợ, những thùng nước đầy, những tiếng rao chát mặn mồ hôi…
Ngày nắng, chợt thèm những chén chè đậu xanh, đậu đen buổi trưa hè của mẹ. Bao năm rồi xa miền thơ ấu, nhưng những háo hức, đợi trông lúc nhỏ vẫn vẹn nguyên trong tôi. Đó là những lúc ngồi bên mẹ trong gian bếp thân thuộc, nôn nao đợi chè “tới nước đường” như lời mẹ nói, khi ấy nồi chè được nhấc xuống để nguội. Rồi tôi sẽ lon ton chạy đi mua đá lạnh, chị tôi lấy sẵn ly, muỗng. Cả nhà quây quần bên nồi chè mát lạnh, ngọt thanh.
Những ngày nghỉ hè ít ỏi, tôi được về bên mẹ. Nhận ra niềm hạnh phúc len lỏi trong từng nhịp đập trái tim vì vẫn còn có mẹ bên đời. Còn mẹ là còn tất cả. Dẫu gió sương dập vùi, dẫu sỏi đá, đắng cay, lòng vẫn giữ một góc nhỏ yên bình chỉ riêng có bóng hình của mẹ. Chiều nay, ngồi nghe gió lao xao trên tán cây mùa hạ, mây thong dong cuối trời, tháng 5 bỗng lành hiền, nhẹ bẫng như một giấc mơ qua…
TRẦN VĂN THIÊN

Truyền hình







Xem thêm bình luận