Thứ bảy, 20-12-25 10:18:06
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Một trang đời mở ra

Báo Cà Mau

(tiếp theo số báo 3427)

Xin trở lại chuyện tôi đi làm báo.

Hồi đầu, trụ sở báo đóng tại nhà Công tử Bạc Liêu bây giờ. Sau đó thì dời xuống Xí nghiệp In Bạc Liêu ngày nay. Và sau nữa thì dời đến ở khá lâu tại ngôi nhà cổ, kiểu Pháp, trên đường Trần Phú, đối diện với UBND TP. Bạc Liêu bây giờ.

Hồi học Trường Công Nông, ăn uống vất vả đã đành, mà khi tôi về Báo Minh Hải, trở thành nhà báo thực thụ ăn uống vẫn vất vả như xưa. Nó vất vả là tại cái thời vất vả. Lúc đó tình hình chung của đất nước là: Tuy cuộc chiến ở biên giới phía Bắc đã kết thúc gần một năm, nhưng chúng ta phải đưa quân giữ trận địa, tăng cường phòng thủ và phải tái thiết tất cả các tỉnh ở toàn tuyến biên giới phía Bắc vừa phải trải qua một cuộc chiến tàn phá.

Còn ở biên giới Tây Nam, tuy đất nước Camphuchia đã được giải phóng, nhưng chúng ta phải làm nghĩa vụ quốc tế đến 10 năm vì bọn PolPot tiếp tục phá hoại, vì chúng ta phải giúp nước bạn đủ mạnh cả về kinh tế, chính trị, quân sự để bạn trụ vững.

Trong lúc đó thì thiên tai liên tiếp xảy ra ở miền Trung, miền Bắc. Cả nước tiếp tục bước vào một tình huống thiếu ăn từng ngày, từng giờ, vì ta không nhập khẩu được lương thực. Nếu bình quân đầu người năm 1976 là 274kg lương thực, thì năm 1980 sụt xuống chỉ còn 268kg. Rồi thù trong giặc ngoài nổi lên, vượt biên, nhập biên phá hoại trở thành một vấn đề lớn của an ninh quốc gia.

Từ đó mà tỉnh Minh Hải tiếp tục khó khăn. Huy động lương thực giao về Trung ương đã trở thành chỉ tiêu pháp lệnh. Chỉ tiêu này năm sau cao hơn năm trước, ví như năm 1976, nhiệm vụ tỉnh Bạc Liêu - Cà Mau chỉ có 120.000 tấn thì đến năm 1980 tăng lên 180.000 tấn. Đến năm 1981 - 1982, tăng lên 190.000 tấn… và ta còn làm nhiệm vụ giao cho biên giới phía Bắc 40.000 tấn, còn chiến trường Tây Nam thì tôi không có con số.

Lúc này, kinh tế Minh Hải bắt đầu nhắm đến xuất khẩu, xuất khẩu nông sản và thủy hải sản. Chủ yếu là đánh bắt tôm cá thiên nhiên chứ chưa xuất hiện nuôi trồng bao nhiêu. Năm 1981 xuất khẩu đạt 25 triệu USD. Tuy nhiên, tình hình chung Minh Hải vẫn tiếp tục khó khăn vì Minh Hải còn là cái túi của vượt biên, nhập biên. Vụ án Mai Văn Hạnh, Lê Quốc Túy là một điển hình.

Hồi ấy không gọi là lương mà gọi là sinh hoạt phí, mỗi tháng tôi được 24 đồng. Trừ tiền gạo, đóng tiền ăn là đã gần hết. Cơ quan Báo Minh Hải hồi đó có bếp ăn tập thể, do chị Hiếu phụ trách. Tới bữa ăn, chị Hiếu dọn cho các nhà báo một thau cơm ẩm vàng - đặc trưng gạo của thời kỳ bao cấp (do lúa phơi không khô, nhập vào các kho lương thực của Nhà nước bị ẩm mốc). Còn thức ăn là đúng 2 con cá phi kho cho mỗi người và 3 người được một tô canh cải xanh lỏng bỏng mà chúng tôi gọi là “canh đực”. Chị Hiếu có kiểu kho cá rất nhiều nước, lõng bõng như nấu canh, để anh em chan nước cá kho mà lùa cơm. Sức vóc tuổi 20 chúng tôi ăn bữa cơm chị Hiếu như “cọp ăn bù mắt”, đành phải ứng xuất ăn của buổi chiều. Và khi chiều mà không có “độ” thì đành chịu đói hoặc ăn cơm với nước đá cục. “Bần cùng sinh đạo tặc”. Đã vậy thì “chúng ông” tổ chức ăn trộm rau muống của Chi đoàn trồng cải thiện ở quanh cơ quan, hay ăn trộm báo lưu trữ của Tòa soạn mà mang ra chợ bán mua tương, chao ăn đỡ. Và sau đó thì bị Chi đoàn “quần” cho nhừ tử. Vậy đó mà tối, các nhà báo răm rắp lên bàn viết, tơ tưởng chuyện làm ăn bạc chục, bạc trăm triệu của tỉnh, của huyện…

Cánh phóng viên Báo Minh Hải thời đó chỉ tròm trèm 20 tuổi, đa số độc thân. Ăn thì như “tằm ăn lên”, “ghệ” thì “nhóc nhách” mà thường xuyên trong túi không có lấy một đồng. Bữa nào ăn cơm có Võ Đắc Danh (một gã nhà văn, hiện đang nổi tiếng trên văn đàn cả nước), Ung Ngọc Quân, Hồ Bình Đại… thì kể như chúng tôi chỉ no 50%, vì đó là 3 kẻ phá mồi, toàn xài “đũa nằm”. Được cái Võ Đắc Danh kiếm mồi rất hay, với chiếc máy ảnh gián tiếp trên vai nó vừa đi viết tin, vừa chụp ảnh dạo. Nó lặn mất tăm ở dưới huyện hàng tuần lễ, khi “trồi đầu lên” về Tòa soạn, mang theo một bao lủ khủ nào cá khô, cá tươi rồi thẩy xuống nhà bếp mà chiêu đãi anh em. Buổi sáng Danh chỉ cần một ly nước, loại ly dùng để uống cà phê đen, còn gọi là ly “xây chừng” là có thể giải quyết xong chuyện vệ sinh cá nhân. Nghĩa là dùng nửa ly nước để súc miệng, số còn lại nó chấm hai ngón tay quẹt lên mắt và đổ vào lòng bàn tay chà lên mặt là xong, là hô toáng lên: “Cà phê nghen”. Rủ ỏm tỏi vậy chứ thường xuyên Võ Đắc Danh không có tiền trong túi. Tất cả cánh phóng viên trẻ Báo Minh Hải ngày ấy là con nợ thường xuyên của Cửa hàng ăn uống quốc doanh số 12. Sau này Cửa hàng số 12 trở thành trụ sở của Công ty Du lịch tỉnh, nằm dưới chân cầu Kim Sơn ngày nay. Sổ nợ họ ghi cho các nhà báo chúng tôi thể hiện một ly cà phê đen, một bao thuốc Đà Lạt…

Hôm nào mà có “ghệ” lên thăm là kể như anh nhà báo trở thành kẻ khốn nạn. Hồi đó đâu có điện thoại di động, các nàng thường lên bất tử. Thế là đưa em về cơ quan ngồi chơi rồi chạy đi bán sổ mua hàng nhu yếu phẩm cho con buôn ngồi phe phẩy đầy quanh cửa hàng tổng hợp trong một trạng huống thập thò như kẻ trộm. Bán xà bông, bột ngọt cũng phải để lại xài trong tháng nên số tiền thường đủ dẫn em đi một chầu cà phê. Nói cho hết mới thấy tội nghiệp cho anh nhà báo thời đó, đưa nàng vào quán rồi, hỏi em uống gì, tự nhiên đi nhé, đến lượt mình thì gọi ly trà đá rồi nói láo, mặt sượng ngắt: “Anh mới uống cà phê với thằng bạn hồi nãy”.

(còn nữa)

Nhà văn Phan Trung Nghĩa

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.

Bồi dưỡng kiến thức văn hoá DTTS cho đội ngũ nhân lực trẻ

Sáng 7/12, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch phối hợp Trường Đại học Bạc Liêu tổ chức hoạt động tham quan thực tế và giao lưu kỹ thuật trình diễn nghệ thuật Khmer tại chùa Xiêm Cán (phường Bạc Liêu).

Đánh thức tiềm năng du lịch từ bánh dân gian người Hoa

So với các dân tộc anh em khác, cộng đồng người Hoa tại Cà Mau sở hữu nhiều nghề truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa, trong đó, nghề làm các loại bánh dân gian có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những loại bánh này không chỉ mang hương vị đặc trưng mà còn hàm chứa nhân sinh quan sâu sắc, thể hiện ước vọng về trường thọ, phúc - lộc - an khang.

Sắp xếp, tinh gọn các tổ chức văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

Sáng 6/12, tại tỉnh Cà Mau, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số (DTTS) Việt Nam tổ chức Hội thảo sắp xếp, tinh gọn, hợp nhất các tổ chức VHNT các DTTS, thống nhất trong đa dạng.

Quảng bá quê hương tươi đẹp

Nhiếp ảnh gia Nguyễn Ðông Xuân (nghệ danh Nguyễn Xuân) đến với nhiếp ảnh từ năm 1984, thời kỳ còn sử dụng máy ảnh chụp phim đen trắng. Từ năm 1987-1990, anh là bộ đội tình nguyện làm nghĩa vụ quốc tế, phóng viên chiến trường (chuyên đề tài liệu, tư liệu) ở nước bạn Campuchia, Sư đoàn 330 thuộc Mặt trận 979, Quân khu 9.

Lan toả văn hoá Khmer trong học đường

Giữa trung tâm xã Đá Bạc, nơi có hơn 700 hộ đồng bào Khmer sinh sống, Trường Phổ thông dân tộc nội trú - THCS Danh Thị Tươi trở thành điểm sáng trong hành trình gìn giữ và lan toả giá trị văn hoá truyền thống. Là trường nội trú THCS duy nhất của tỉnh Cà Mau dành cho học sinh Khmer, nơi đây không chỉ truyền đạt tri thức mà còn nuôi dưỡng bản sắc dân tộc, để văn hoá Khmer được tiếp nối bằng sự trân trọng và tự hào.