Thứ bảy, 20-12-25 08:13:55
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Một trang đời mở ra

Báo Cà Mau

(tiếp theo số báo 3442)

Minh họa: B.T

Tẩn liệm má tôi xong vào chiều mùng 9, vậy mà đến chiều mùng 10 vẫn không tìm được con Hiền, tôi vừa khóc mẹ vừa đau em, trái tim tôi như ai cào ai xé. Ba tôi làm nghề bốc thuốc lại ăn ở hiền lành nên người ta rất thương, hơn nữa thảm nạn của gia đình tôi đã làm động lòng cả vùng Vĩnh Trạch. Thế là ai có xuồng cũng làm những công cụ rà soát dòng sông để tham gia tìm kiếm em tôi. Họ lùng sục khắp lòng sông mà qua 1 đêm 2 ngày vẫn không tìm được. Má tôi được quàng 5 ngày thì 5 ngày ấy trời mưa như trút. Cũng là chị Tư Đẩu đến nói với tôi: “Nghe người ta nói rằng phải có một người thân trong gia đình đi tìm thì người chết đuối mới cho mình thấy”… Thế là tôi nhảy xuống xuồng của ai đó đi ra đoạn sông mà người ta rà soát lòng sông và thật lạ lùng chỉ 15 phút sau là người ta phát hiện được em tôi, họ chở nó về nhà đưa ra trước sân mà tẩn liệm cho nó. Tôi đến ngồi bên em gái mình, con Hiền đó ư? Mắt nó khép hờ, vẻ mặt còn thể hiện sự kinh hãi. Tính ra nó đã 16 tuổi rồi, vậy mà chưa một chút “trổ mã con gái”, nó ốm tong ốm teo, da ngăm đen, con mắt của nó buồn thăm thẳm như cuộc đời của nó. Ba Ngân, Hai Cảnh chọc ghẹo thì nó chỉ khóc, không nói đi nói lại bao giờ. Sáng nó cùng với thằng Út Mỹ qua xóm Cả Vĩnh học thì chiều về nó đi câu cá, trên đầu đội cái khăn rằn. Hơn 10 ngày trước nó bị đau răng rồi ngồi khóc, tôi về chở em mình đi ra chợ Bạc Liêu khám. Nhưng không biết căn cớ gì bác sĩ không nhổ răng. Tôi dẫn nó ra chợ Bạc Liêu cho em ăn một tô cháo lòng rồi dẫn nó về cơ quan và lục trong tủ được một tấm cao su cho nó với ý để nó che mưa đi học… Vậy mà hôm đó nó đã rời khỏi cuộc đời của tôi.

Cái tục lệ ở vùng Bạc Liêu từ xưa, hễ mất khi còn nhỏ tuổi thì không được quàng trong nhà, thế là con Hiền được tẩn liệm ngoài sân, rồi đưa đi chôn trong buổi chiều mưa dầm mùng 10 tang thương ấy. Nhà làm mâm cơm đưa ra cái mả mới, tôi đứng khấn vái kêu réo em gái mình về ăn cơm, cứ nghĩ đã 2 ngày 1 đêm nó đói, lạnh dưới lòng sông mà nước mắt tôi chảy không dứt.

Chôn cất má tôi và con Hiền rồi, tôi cũng không đi tập huấn ở Vũng Tàu mà về nhà để dầm mình trong nỗi đau của gia đình, chỗ chôn má tôi và con Hiền nằm ở giữa ruộng, một bên là đám lá dừa nước, một bên là rặng trâm bầu. Hồi đó chưa có nhà cửa của ai, thế nên ở xóm ai cũng sợ, ít dám đi ngang trong những buổi tối.

Còn tôi thì chẳng thấy sợ bởi vì từ đây tôi đã biến thành một con người khác, nếu trước đó tâm hồn tôi trong trẻo ăn nói uyên thuyên, bỗ bã, thì giờ đây tôi trở thành kẻ trầm lặng. Trong đầu tôi, trong tim tôi và trong tâm hồn tôi chất chứa đầy nỗi đau đời, nỗi uẩn khúc cay xé của đời riêng.

Chiều tôi bẻ mấy nhành bông điệp trước cửa nhà rồi đi thất thơ thất thểu, hồn phách xiêu lạc tự nơi nào mà ra mộ mẹ và em. Tôi đốt 3 nén nhang cắm lên mỗi ngôi mộ đất còn nhão ướt, rồi đặt lên đó mấy cánh bông điệp. Sau đó tôi ngồi rất khuya để nghe niềm đau đang lan tỏa trong từng thớ thịt, từng ngõ ngách tâm hồn. Nước mắt tôi chảy ra, có lúc tôi bật khóc thành tiếng. Tôi thương cuộc đời tha phương trôi nổi lạc loài của má tôi từ Cần Thơ về đây, rồi trở thành thân cò lặn lội đồng sâu đầy thương khó cả đời để nuôi con. Tôi thương cho cuộc đời quá ngắn ngủi của em Hiền, rồi tôi đau khi họ chẳng có được một ngày vui, niềm đau làm cho tôi tê buốt, ngây dại. Tôi nằm sải tay ra giữa đồng trước 2 ngôi mộ. Phía dưới mặt tôi là cỏ nước mặn, cỏ năn mọc dài khá dày sau mùa sa mưa, đất thì xâm xấp nước. Có lúc tôi chợt thảng thốt vậy là mẹ và em tôi thật sự ra đi, đi về một nơi xa khuất mà cả đời tôi không còn gặp lại. Chỉ còn lại đây cái mảnh đất ẩm ướt mà tôi đang áp lồng ngực của mình vào nó. Đó là mảnh đất gửi gắm thi hài của mẹ và em. Đó là cánh đồng làng, là đất quê hương, nó đã cùng mẹ ta oằn lưng nuôi ta lớn lên từ tấm bé. Đó là cái mảnh đất mà ở đâu ta cũng nhìn thấy mẹ và em trầm mình cấy lúa trong những chiều mưa tối đất. Nó mang hình hài của mẹ và em, nó biến những thứ ấy thành hồn của nó. Và tự bao giờ đất làng ta biến thành máu thịt của ta.

Từ đó tôi ra đi, hành trang có một cánh đồng. Và cũng từ đó tôi biết rằng cái quê nghèo ấy, cái đồng làng ấy đã đi với tôi cùng năm tháng để an ủi kiếp phong trần khi đời đắng cay, cho ta một tình cảm chân thành trong những trang viết về quê hương, đất nước. Cái làng quê với một địa chỉ cụ thể và bé nhỏ ấy đủ sức minh họa, liên hệ gợi mở với những làng quê rộng lớn để cho ta một tình yêu rộng lớn.

Tôi đã từng nói với các bạn viết trẻ rằng, vốn quý nó có thể thay thế nhiều thứ là một tình yêu quê hương chân thành. Có nó rồi ta sẽ có nhiều thứ khác.

Người sở hữu được nó với tư cách một người cầm bút, anh ta quá hạnh phúc. Đó là người phải có một lần về lạy tạ quê cha đất tổ. Quê hương đã cho anh ta những thứ thuộc về gan ruột, những niềm đau xé nát tâm hồn để mà định hình nhân cách cho anh ta.

(còn nữa)

Nhà văn Phan Trung Nghĩa

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.

Bồi dưỡng kiến thức văn hoá DTTS cho đội ngũ nhân lực trẻ

Sáng 7/12, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch phối hợp Trường Đại học Bạc Liêu tổ chức hoạt động tham quan thực tế và giao lưu kỹ thuật trình diễn nghệ thuật Khmer tại chùa Xiêm Cán (phường Bạc Liêu).

Đánh thức tiềm năng du lịch từ bánh dân gian người Hoa

So với các dân tộc anh em khác, cộng đồng người Hoa tại Cà Mau sở hữu nhiều nghề truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa, trong đó, nghề làm các loại bánh dân gian có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những loại bánh này không chỉ mang hương vị đặc trưng mà còn hàm chứa nhân sinh quan sâu sắc, thể hiện ước vọng về trường thọ, phúc - lộc - an khang.

Sắp xếp, tinh gọn các tổ chức văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

Sáng 6/12, tại tỉnh Cà Mau, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số (DTTS) Việt Nam tổ chức Hội thảo sắp xếp, tinh gọn, hợp nhất các tổ chức VHNT các DTTS, thống nhất trong đa dạng.

Quảng bá quê hương tươi đẹp

Nhiếp ảnh gia Nguyễn Ðông Xuân (nghệ danh Nguyễn Xuân) đến với nhiếp ảnh từ năm 1984, thời kỳ còn sử dụng máy ảnh chụp phim đen trắng. Từ năm 1987-1990, anh là bộ đội tình nguyện làm nghĩa vụ quốc tế, phóng viên chiến trường (chuyên đề tài liệu, tư liệu) ở nước bạn Campuchia, Sư đoàn 330 thuộc Mặt trận 979, Quân khu 9.

Lan toả văn hoá Khmer trong học đường

Giữa trung tâm xã Đá Bạc, nơi có hơn 700 hộ đồng bào Khmer sinh sống, Trường Phổ thông dân tộc nội trú - THCS Danh Thị Tươi trở thành điểm sáng trong hành trình gìn giữ và lan toả giá trị văn hoá truyền thống. Là trường nội trú THCS duy nhất của tỉnh Cà Mau dành cho học sinh Khmer, nơi đây không chỉ truyền đạt tri thức mà còn nuôi dưỡng bản sắc dân tộc, để văn hoá Khmer được tiếp nối bằng sự trân trọng và tự hào.