Thứ bảy, 20-12-25 06:31:12
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Một trang đời mở ra

Báo Cà Mau

(tiếp theo số báo 3462 và hết)

Gia đình nhà văn Phan Trung Nghĩa. Ảnh do tác giả cung cấp

Tôi kết thúc quyển sách này trong một đêm trường tĩnh mịch. Ngoài cửa, gió chướng chớm mùa đã thổi về mơn man trời đất. Tôi ngồi lắng nghe tiếng gió lao xao ngoài đồng, trên ngọn lúa mà ngỡ nghe được tiếng hành quân xưa của đoàn quân đi mở đất. Đó không phải là một thứ tiếng của quân reo ngựa hí mà là tiếng của mái chèo khua nhẹ trong đêm trăng, những bước chân âm thầm, cơ nhỡ, lạc loài của người xưa về đây khẩn hoang lập nghiệp mà lập làng xây chợ.

Và cũng trong tiếng gió tôi mơ hồ nghe tiếng thét gào của lửa đạn chiến tranh, của bom pháo đầy trời. Ở đó, cha anh ta đã nhảy vào lửa đỏ đạn bom để giành lấy từng tấc quê hương mình cho tự do độc lập.

Rồi cũng là tiếng gió, gợi cho tôi cái âm thanh xạc xào mái lá ở hai đầu song nhà của một thời nghèo khó để tôi cảm được nỗi nhọc nhằn của quê hương với bao mồ hôi nước mắt để hàn gắn vết thương chiến tranh, xây dựng kinh tế sau ngày hòa bình. Tôi cũng cảm được nỗi khó khăn, vất vả để vượt qua đói nghèo cho Bạc Liêu đi lên khá giả mà tính đến chuyện nâng cao phẩm giá con người bằng bước đi mạnh mẽ và đầy quyết tâm.

Ôi, cuộc đời quanh tôi toàn những công đức, những nhân nghĩa ân tình.

Kính thưa bạn đọc, tôi khởi viết quyển sách này vào năm 2018. Năm đó tôi 58 tuổi, đến khi sách hoàn thành thì là đầu mùa xuân của năm Tân Sửu 2021, tôi đã 61 tuổi. 3 năm về hưu, tôi vật lộn với chữ nghĩa, có nhiều đêm thức trắng, đạt đến “cảnh giới” nhập đồng, giờ nhìn lại thấy đầu mình bạc trắng, khóe mắt rất nhiều dấu chân chim…

Thật ra đây là một cuộc dầm mình trong hoài niệm dài ngày, một kiểu trở về quá khứ của cuộc đời tôi. Tôi xuất thân từ giai tầng thấp nhất của xã hội, từ một làng quê đói nghèo mà đi ra. 20 tuổi tôi vác bút lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm, làng quê hẻo lánh của Bạc Liêu, Cà Mau mà viết văn, làm báo. Hành trang mang theo không phải là một kiến thức cao rộng, uyên thâm mà là một tấc lòng của một con người nhỏ bé, luôn cảm rằng ta được sinh ra và lớn lên bởi công lao nuôi nấng của một bà mẹ nghèo, vất vả như thân cò lặn lội đồng sâu, của một đời cha nghèo vải rách vai, của một làng quê có cánh đồng chát mặn vẫn hoài thai hạt gạo ốm o nuôi ta nên hình, nên vóc. Bằng tấm lòng hàm ơn của mình, tôi ra đời, thấy quê hương đất nước của mình ở đâu cũng đầy những ân sâu nghĩa nặng, cuộc đời bày ra trước mắt tôi đầy những lẽ hay điều đẹp. Thế là chắt chiu, góp nhặt một cách thành ý, say mê và đầy vất vả để đưa nó vào tác phẩm của mình, góp phần làm đẹp cuộc đời.

Rồi một ngày đẹp trời, tôi nhận ra rằng, những lúc tôi sống trong điều hay lẽ đẹp của đất địa này cũng là lúc tôi đứng giữa trời đất mà vận nội công, hít linh khí của trời đất và rồi quê hương đã đáp trả, dạy dỗ, ban tặng cho tôi một tâm hồn, một trí tuệ và một nhân cách của hôm nay.

Cuộc đời riêng hôm nay của tôi là một cán bộ về hưu, sáng tôi chạy xe ra chợ Bạc Liêu uống cà phê, bù khú với bạn bè, trưa một tí tôi ghé nhà đứa con nào đó để ăn cơm trưa. Hễ tôi ghé nhà của đứa nào là tất cả những đứa còn lại xem đó là mâm cơm chung, ít khi đứa nào vắng mặt, kể cả mấy “chàng” rể, mà nhân sự còn được bổ sung thêm bốn đứa cháu nội, ngoại. Kia là chàng Vĩnh Phúc (con của thằng Kiên), nọ là gã Sĩ Thái (con của Ngọc Linh), này là công chúa Giáng Tiên (con của Ngọc Mai) và chàng cuối cùng là thằng Min (con của Ngọc Huyền). Xe tôi vừa ghé, là chúng ùa ra lôi tôi vào rồi hét lên: “Làm cọp đi ông ngoại (ông nội)”. Tôi phải phùng mang, trợn mắt, nhe nanh mà phục vụ. Tôi ngồi ăn một bữa cơm tưng bừng dậy giặc mà rưng rưng hạnh phúc của người già.

Chiều, nếu buồn, tôi cưỡi xe qua xã Vĩnh Trạch, quê cũ của mình, thế là kéo níu, mời gọi. Các cháu, các em đãi cho một bữa cơm canh chua, cá kho vừa mới đặt lú lên hay một nồi cháo gà thả vườn.

Cũng có khi rảnh rỗi, tôi rủ anh Bảy Chánh (nguyên Tổng Biên tập, Chủ tịch Hội Nhà báo tỉnh), anh Vũ Thanh (nguyên Giám đốc Đài TP-TH Bạc Liêu) đi xuống huyện. Ở đó, anh em vẫn còn quý, đãi ăn nhậu tưng bừng, rồi nhét cho một tí quà.

Đối với bạn nghề, mỗi lần tôi xuống Cà Mau, Đỗ Kiến Quốc - Giám đốc Đài PT-TH Cà Mau, Nguyễn Chiến - Tổng Biên tập Báo Cà Mau và nhiều bạn bè cũ, quý mình như người thân, họ ngồi với tôi có khi đến thâu đêm suốt sáng. Và có khi nhớ cơ quan cũ, tôi ghé Báo Bạc Liêu thì Hàn Ái Tiến - Tổng Biên tập, Lâm Anh - Phó tổng Biên tập, rồi Cẩm Thúy, Kim Phượng và nhiều em, cháu vẫn quý mến mình như thuở nào.

Tôi ra đường cảm thấy cuộc đời thật vui, ở đó còn nhiều lắm những ánh mắt nồng ấm gửi cho mình.

Mỗi người có sự nhận diện và nhu cầu về hạnh phúc, sự thành đạt rất khác nhau. Với tôi, những hạnh phúc giản dị, những thành công khiêm tốn của nghề mà tôi đang được hưởng đã làm tôi đã cảm thấy rất mãn nguyện. Như thế là đủ cho một kiếp người.

Và đất địa này đã ban cho tôi những hạnh phúc đó, sự vững vàng cho một đời người đó. Xin được một lần cúi đầu trước quê cha đất tổ và quyển sách này thay cho một tấc lòng thành kính với nguồn cội quê hương.

Nhà văn Phan Trung Nghĩa

Biểu tượng hoa cau trong văn hoá Khmer

Hoa cau, biểu tượng thiêng liêng trong hôn lễ của người Khmer, được xem là thước đo phẩm hạnh, phản ánh giá trị văn hoá độc đáo.

Trao thưởng các tác giả đạt Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V

Chiều 12/12, UBND tỉnh Cà Mau tổ chức Lễ trao Giải thưởng Văn học, Nghệ thuật Phan Ngọc Hiển lần thứ V. Dự lễ có đồng chí Phạm Văn Thiều, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch HĐND tỉnh và đồng chí Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh.

Điểm đến giàu tiềm năng du lịch văn hoá - tín ngưỡng

Toạ lạc tại xã Hưng Hội, chùa Soryaram (chùa Giữa) đã tồn tại gần một thế kỷ và vẫn gìn giữ nguyên vẹn vẻ đẹp kiến trúc cổ truyền, lộng lẫy. Không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo của đồng bào Khmer, chùa còn là không gian văn hoá đặc sắc, hội tụ nhiều giá trị truyền thống, tạo tiềm năng lớn để phát triển du lịch văn hoá - tín ngưỡng.

Tục thờ Môn thần của người Hoa

Trong tín ngưỡng dân gian của cộng đồng người Hoa tại Cà Mau, tục thờ Môn thần là nét văn hoá đặc sắc, gắn liền với quan niệm về sự an cư, bảo hộ và trấn áp tà khí.

Sắc màu văn hoá Khmer qua Lễ Cầu an

Hằng năm, sau Tết Chôl Chnăm Thmây, đồng bào Khmer tại các phum - sóc trên địa bàn tỉnh Cà Mau lại hân hoan tổ chức Lễ Cầu an (Panh Kom San Srok), một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng nhất.

Bồi dưỡng kiến thức văn hoá DTTS cho đội ngũ nhân lực trẻ

Sáng 7/12, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch phối hợp Trường Đại học Bạc Liêu tổ chức hoạt động tham quan thực tế và giao lưu kỹ thuật trình diễn nghệ thuật Khmer tại chùa Xiêm Cán (phường Bạc Liêu).

Đánh thức tiềm năng du lịch từ bánh dân gian người Hoa

So với các dân tộc anh em khác, cộng đồng người Hoa tại Cà Mau sở hữu nhiều nghề truyền thống mang đậm bản sắc văn hóa, trong đó, nghề làm các loại bánh dân gian có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những loại bánh này không chỉ mang hương vị đặc trưng mà còn hàm chứa nhân sinh quan sâu sắc, thể hiện ước vọng về trường thọ, phúc - lộc - an khang.

Sắp xếp, tinh gọn các tổ chức văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

Sáng 6/12, tại tỉnh Cà Mau, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số (DTTS) Việt Nam tổ chức Hội thảo sắp xếp, tinh gọn, hợp nhất các tổ chức VHNT các DTTS, thống nhất trong đa dạng.

Quảng bá quê hương tươi đẹp

Nhiếp ảnh gia Nguyễn Ðông Xuân (nghệ danh Nguyễn Xuân) đến với nhiếp ảnh từ năm 1984, thời kỳ còn sử dụng máy ảnh chụp phim đen trắng. Từ năm 1987-1990, anh là bộ đội tình nguyện làm nghĩa vụ quốc tế, phóng viên chiến trường (chuyên đề tài liệu, tư liệu) ở nước bạn Campuchia, Sư đoàn 330 thuộc Mặt trận 979, Quân khu 9.

Lan toả văn hoá Khmer trong học đường

Giữa trung tâm xã Đá Bạc, nơi có hơn 700 hộ đồng bào Khmer sinh sống, Trường Phổ thông dân tộc nội trú - THCS Danh Thị Tươi trở thành điểm sáng trong hành trình gìn giữ và lan toả giá trị văn hoá truyền thống. Là trường nội trú THCS duy nhất của tỉnh Cà Mau dành cho học sinh Khmer, nơi đây không chỉ truyền đạt tri thức mà còn nuôi dưỡng bản sắc dân tộc, để văn hoá Khmer được tiếp nối bằng sự trân trọng và tự hào.