Mùa thu là lúc những chiếc lá già rơi rụng để khi mùa xuân về những chòi non mơn mởn sẽ vươn mình đón nắng. Vào thu, không gian chỉ còn là tiếng lá xào xạc trên đường. Gió khẽ đưa những chiếc lá lung lay rồi rụng xuống...

Đời người tựa như chiếc lá. Khi còn xanh, lá mơn mởn ấp ôm sự sống, vươn rộng mép lá để hứng những tia nắng của ngày. Và rồi thời gian trôi, khi già đi, lá đã cạn sức sống và chỉ cần một cơn gió mạnh thổi ngang, lá sẽ rơi. Bệnh tật là thứ trong đời ai cũng phải trải qua. Trong phòng bệnh số 2, cha tôi nằm cạnh cửa sổ cùng với người bạn của mình cũng đang chống chọi với căn bệnh tăng huyết áp. Cha tôi nhìn chiều buông xuống, gió chiều mỗi lúc một mạnh, gió đã làm lá rơi đầy khắp sân, khắp con đường đi vào bệnh viện. Cha tôi có lẽ đang liên tưởng đến cuộc đời mình. Có phải chăng một ngày nào đó sẽ rơi rụng như những chiếc lá kia, bỏ lại sau lưng là muôn vàn những chiếc lá non thương nhớ.
Cha tôi đã đi gần hết cuộc đời. Có lẽ điều ông cảm thấy hạnh phúc nhất không phải là những bữa cơm ngon với đủ thứ sơn hào hải vị, là lúc trong tay có thật nhiều tiền… mà là được nhìn thấy những đứa con lớn khôn và có một tương lai tươi sáng.
Giờ đây khi đang nằm trên giường bệnh, nhìn lại hết chặng đường mình đã trải qua, cha tôi không cảm thấy hối tiếc. Vì ông biết rằng, bên cạnh ông còn có những đứa con ngoan hiền, hiếu thảo, chúng đã lớn khôn và trở thành người có ích cho xã hội. Chúng biết yêu thương con người như lời ông dạy bảo từ thuở ấu thơ. Rồi chúng sẽ có gia đình và tiếp tục gánh vác trách nhiệm như cha chúng...
Một ngày nào đó lá trên cây sẽ rụng, nhưng sẽ có những chiếc lá mới vươn ra và tiếp tục che mát cho đời. Cứ thế và cứ thế, mỗi mùa lá rụng, ta càng thấy trân trọng cuộc sống biết bao!
Minh Trí
(Khoa Sư phạm, Trường đại học Bạc Liêu)

Truyền hình







Xem thêm bình luận